Ông Xã Thần Bí

Chương 151: Tôi Không Đánh Cô Ấy




CHƯƠNG 151: TÔI KHÔNG ĐÁNH CÔ ẤY

Trần Minh Tân cũng muốn đi theo vào trong thì cảm giác được ống tay áo của mình bị một lực kéo rất nhỏ.

Anh rũ mắt liếc nhìn, đập vào mắt là ngón tay trắng nõn của Tô Ánh Nguyệt.

Ngón tay trắng nõn thon dài, đối lập với ống tay áo vest màu đen, càng lộ ra vẻ dị thường chói mắt.

Trần Minh Tân dừng lại một chút, mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng hất tay của Tô Ánh Nguyệt ra.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy tay mình bị hất bỏ, giật mình, mới phản ứng lại, bản thân bị Trần Minh Tân bỏ rơi rồi.

“Trần Minh Tân…”

Cô bị Huỳnh Tiến Dương quấy rầy, lại xảy ra tai nạn xe, mà anh không them nhận điện thoại của cô, trong lòng có cảm giác không thoải mái, trong giọng nói cũng mang theo một cảm giác ủy khuất nói không ra.

Trần Minh Tân nghe ra sự oan uổng trong giọng nói của cô, cả người cứng đờ, nhẫn nhịn muốn quay đầu liếc nhìn cô, đi vào trong phòng kiểm tra.

Tô Ánh Nguyệt biết anh tức giận, tuy bản thân cũng ủy khuất, nhưng tối qua là do cô không đúng trước, không nên quên đi lời dặn của anh.

Cô đi theo sau Trần Minh Tân đi vào phòng, cô cũng rất lo lắng cho Thịt Bò.

Trần Minh Tân nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, sắc mặt càng thêm kém, nếu là bình thường, anh đối với cô như vậy, cô sớm đã phất tay bỏ đi rồi, cũng không muốn cãi lộn với anh.

Mà bây giờ, cô lại nhẫn nhịn, còn đi theo anh vào trong.

Là bởi vì làm chuyện có lỗi với anh, cho nên chột dạ sao?

Nghĩ đến khả năng đó, Trần Minh Tân có cảm giác muốn giết người.

Ở bên này, bác sĩ đã kiểm tra xong cho chú chó, nhìn một trước một sau như mới vừa cưới nhau ở trong phòng, giọng nói không nhịn được có vài phần trách cứ: “Dạ dày của chú chó này vốn dĩ rất yếu, đã mua nó về rồi, quyết định muốn nuôi nó thì phải có trách nhiệm, hành hạ nó như vậy thì sớm muộn cũng…”

Lời nói sau cùng, bác sĩ cũng không nói hết, nhưng Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đều hiểu rõ.

Tô Ánh Nguyệt tiến lên trước, căn thẳng hỏi một câu: “Có thể điều trị được không ạ?”

“Để ở đây quan sát mấy ngày, rồi hai người đến đem về.” Bác sĩ vừa nói, vừa xoay đầu nhìn Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thế thì gật đầu, cúi đầu nhìn Thịt Bò không có chút sức sống nào, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu nó.

Thịt Bò híp mắt cọ xát vào lòng bàn tay của cô, nghiêng đầu liếm liếm tay của cô.

Nó đang làm nũng với cô.

“Con ở đây đợi mấy ngày, mẹ và ba con qua mấy ngày nữa sẽ đến đón con, về nhà rồi thì mỗi ngày sẽ mang con đi chơi nha.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn nó như vậy thì cảm thấy đau lòng vô cùng.

Thịt Bò giống như nghe hiểu, có chút buồn bã hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa.

Trần Minh Tân liếc mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong lòng hừ một tiếng, lúc này mới biết đau lòng cho nó.

Người đến tuổi trung niên, khó tránh khỏi có chút thích dạy dỗ, tầm mắt của bác sĩ quét qua hai người họ, sâu xa nói: “Sống cùng với nhau thì sẽ tránh khỏi có chút va chạm, nhưng, uống rượu rồi đánh người thì cũng không phải là thói quen tốt…”

Trần Minh Tân nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, lúc trước bởi vì tức giận mà cũng không nhìn kĩ cô, hiện giờ nhìn rõ trên trán cô có băng gạc, mi tâm khẽ nhăn lại không dễ nhận ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không đánh cô ấy.”

“…” Bác sĩ có chút lúng túng ho khan một tiếng, tiếp tục giao phó chuyện của Thịt Bò.

Trần Minh Tân trả phí, từ trong phòng thú ý đi ra, tuy vẫn không quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt phía sau, nhưng bước chân của anh cũng đã đi chậm lại.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh không đi nhanh như lúc nãy, khẽ mím môi chạy chậm đuổi theo.

Lúc đuổi tới phía sau anh, cô cắn môi, đưa tay kéo lấy tay anh.

Cảm giác được bàn tay lạnh băng mềm mại lồng vào bàn tay mình, giống như là sợ bị hất ra, cô nắm có chút chặt, anh theo bản năng nắm chặt tay cô.

Sau đó lại rất nhanh mà thả ra.

Tuy anh thả ra rất nhanh, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nhạy bén cảm giác được, trong lòng vui vẻ, lôi kéo càng chặt hơn.

Trần Minh Tân đen mặt hất hai cái, kết quả cũng không hất ra được.

Tức giận nhẫn nhịn một buổi tối, lúc này bước thật nhanh không nói một lời.

Thời tiết sáng sớm rất lạnh, Tô Ánh Nguyệt đuổi theo anh đi được mười mấy phút, bắp chân trần đã lạnh đến mức có chút tái nhợt.

Anh đột nhiên bước nhanh, Tô Ánh Nguyệt cũng nhanh theo, nhưng cô quên mình đang mang giày cao gót.

Thế là, cô rất không may mà bị trật chân.

“A…”

Cô hoảng sợ kêu một tiếng, muốn ngã ra phía sau, mà Trần Minh Tân vốn không để ý đến cô thì rất nhanh quay người lại, đưa tay ôm lấy cô.

Tô Ánh Nguyệt rơi vào trong lồng ngực quen thuộc, khẽ ngẩn người, càng vui vẻ ra mặt, cô biết Trần Minh Tân sẽ không thật sự giận cô mà.

Nhưng nụ cười này trong mắt của Trần Minh Tân càng lộ ra vẻ châm chọc.

Anh lạnh lùng nói một tiếng: “Đứng dậy.”

Tô Ánh Nguyệt nghe lời đứng dậy, gần như là lập tức, Trần Minh Tân thả cô ra, bước nhanh về phía trước.

Xe của anh vừa vặn dừng trước mặt anh, anh đi hai ba bước qua, mở cửa xe ngồi vào trong.

“Trần Minh Tân, anh đứng lại cho tôi.” Tô Ánh Nguyệt luôn đuổi theo anh, cuối cùng cũng cảm thấy hơi tức giận.

Cô khập khễnh đi về phía trước, vẻ mặt nhìn là biết rất tức giận rồi.

Trần Minh Tân nhìn cô qua kính chiếu hậu, trong đáy mắt lộ ra một tia do dự, nhưng vừa nghĩ đến một màn vừa thấy lúc nãy, vẻ mặt trong nháy mắt u ám đi rất nhiều.

Anh nhẫn tâm mà lái xe rời đi.

Nhưng, cho đến khi đi rất xa, nhìn Tô Ánh Nguyệt qua kính chiếu hậu mặc áo khoác trắng chỉ còn một điểm nhỏ, anh mới lấy điện thoại ra.

Anh gọi điện thoại cho Nam Sơn, nói địa chỉ bệnh viện: “Đi qua đón Tô Ánh Nguyệt về, đừng nói là tôi gọi cậu tới đón.”

“Hả?” Nam Sơn nghe thấy không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhưng Trần Minh Tân đã cúp điện thoại rồi.

Anh ta không có gan đi gọi lại lần nữa.

Không đúng, hôm qua là sinh nhật của ông chủ, không phải muốn thân mật ngọt ngào với Tô Ánh Nguyệt sao? Hiện giờ đã xảy ra chuyện gì?

Tô Ánh Nguyệt trơ mắt nhìn Bentley màu đen của Trần Minh Tân đi càng xa, cuối cùng biến mất không thấy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Lần này, anh hình như tức giận thật rồi.

Cô vẫn muốn giải thích với anh, nhưng anh biểu hiện không muốn để ý đến cô.

Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt thương cảm đứng tại đó, cúi đầu nhìn chân bị trật của mình, dứt khoát cởi giày cao gót ra mà đi trên đường.

Mùa đông ở thành phố Vân Châu thật không phải là quá tốt, Tô Ánh Nguyệt đi chân trần không đến một phút thì đã cảm giác được đôi chân lạnh đến mức cứng lại không cảm giác.

Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

Tô Ánh Nguyệt quay đầy nhìn, không ngờ lại là chiếc xe Rolls-Royce mà Trần Minh Tân trước đây đã từng lái.

Ngay sau đó, gương mặt thâm thúy của Nam Sơn xuất hiện sau cửa kính xe: “Bà chủ, sớm như thế ở đây làm gì vậy?”

“Nam Sơn?” Tô Ánh Nguyệt không ngờ sẽ gặp được Nam Sơn ở đây: “Anh sao lại ở đây?”

Nam Sơn nghe thấy thế thì ho khan một tiếng để che giấu áp lực khi nói dối của mình: “Tôi đi làm.”

“Anh ở xa như vậy à?” Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, từ đây đi đến CLB Ngọc Hoàng Cung không tính là gần.

“Đường bình thường đi quá kẹt xe, cho nên tôi vòng qua đường này, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Nam Sơn quan sát cô, âm thầm lắc đầu, tình huống lần này hơi nghiêm trọng rồi, ông chủ thế mà lại bỏ Tô Ánh Nguyệt ở nơi này.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn