Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 97




Tuệ Mộc kinh hãi, Dã Lang chết rồi? Nhưng ai là người giết chết hắn ta chứ? Còn nữa tại sao hắn ta lại có thể chết một cách lãng xẹt như vậy được? Sau đó không lâu, báo chí liền đưa tin.

"Thẩm Vân Kỳ và Sử Vận Hiên bị Dã Lang giết chết vì cô ta chỉ là con cờ làm cho nội bộ Hoàng Phủ lục đục, hay nói đúng hơn là Hoàng Phủ Tuệ Mộc lục đục"

Bài báo khác lại đưa tin là.

"Trình Hoài Minh, viện trưởng Trình vi phạm đạo đức nghề hiệp, cưỡng gian con gái nhà lành, bị khởi tố cùng với tội bắt cóc, cưỡng gian và buôn bán nội tạng phi pháp... Phạt tù chung thân"

Không chỉ vậy, còn có thêm một bài báo khác nữa là.

"Bác sĩ Liêu Hoành năm đó hoàn toàn trong sạch, bị chết oan trong ngục tù. Mà người đứng sau tất cả là Dã Lang"

Sau khi Tuệ Mộc đọc hàng loạt bài báo mà cứ đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, chẳng lẽ mọi chuyện đến đây thôi là kết thúc rồi sao? Chưa để cô kịp hoàn hồn thì người giúp việc đưa vào một hộp quà khá lớn, trên đó còn ghi rất rõ ràng là tặng cho Tuệ Mộc.

Cô nhíu mày, ai là chủ nhân tặng món quà này cho cô vậy nhỉ? Lúc này, Hoàng Phủ Tước và Linh Chi lo sợ thứ trong này là thứ gì đó không sạch sẽ, nên đã để ba đứa nhỏ lên phòng. Lúc Tuệ Mộc định mở ra thì Ngụy Long Thần đã chắn lại.

- Để cho anh.

Cô cũng vui vẻ gật đầu, sau đó Ngụy Long Thần từ từ mở chiếc hộp huyền bí kia ra, nhìn vào đó lớp đầu tiên là một số giấy tờ. Ngụy Long Thần cầm lấy số giấy tờ đó lên, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Là giấy chuyển nhượng... Trình Hoài Minh chuyển nhượng bệnh viện mà ông ta đang sở hữu cho Tuệ Mộc... Và đổi tên thành bệnh viện "Từ Tâm". Viện trưởng vẫn chưa điền, nhưng chủ bệnh viện... Là Tuệ Mộc.

Lúc này, đừng nói là Tuệ Mộc ngơ ngác, ngay cả Hoàng Phủ Tước và Linh Chi cũng ngơ ngác không kém, rốt cuộc ai là người gửi món quà này đến cho Tuệ Mộc vậy nhỉ? Sau đó, phía dưới là một hộp quà rất lớn, Ngụy Long Thần đem ra rồi nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhung màu đỏ đó ra. Là trang sức... Là trang sức cao cấp. Bên trong còn có một tấm thiệp nhỏ ghi hàng chữ.

[Quà mừng tân hôn

Ngạn Thụ Khôn]

Bấy giờ Tuệ Mộc chỉ mỉm cười, thì ra là Ngạn Thụ Khôn, nhưng riêng Ngụy Long Thần lại nhíu mày. Cái tên này lại tốt bụng vậy sao? Sau đó, cô đem cất giấy tờ và hộp trang sức lên rồi nhìn cha mẹ mình, nói.

- Thật ra Ngạn Thụ Khôn đúng là con trai của Ngụy Thành Bái, nhưng anh ta hoàn toàn không nhắm đến chúng ta, cũng không hề có ý định gì với tài sản Ngụy gia, mục đích cậu ta về đây là tìm kiếm đứa em gái bị thất lạc mà đã cho là đã chết kia. Bây giờ, anh ta tìm được rồi.

- Tìm được rồi? Là ai vậy?

- Hải Hà... Hải Hà chính là Ngạn Duệ Hi, năm đó bị Trình Hoài Minh bắt cóc rồi đổi tên thành Trình Hải Hà.

Lúc này cha mẹ cô mới gật gù, vậy thì xem như mọi chuyển đã êm đẹp rồi. Chỉ còn chờ đợi một cái kết đầy viên mãn nữa, sau khi Hoàng Phủ Tước và Linh Chi về phòng thì Ngụy Long Thần ôm lấy cô, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, giọng mè nheo nói.

- Bà xã, vậy anh tính đến hôn lễ được rồi chứ?

- Ngụy Long Thần... Hay là chúng ta đừng tổ chức hôn lễ được không?

- Em... Hối hận rồi?

Tuệ Mộc lắc đầu, cô vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nói.

- Không phải, chỉ là em không muốn tổ chức thôi. Chúng ta, chúng ta chỉ cần chụp một album ảnh cưới thôi. Không cần tổ chức, thay vào đó... Thời gian đó anh đưa em đi du lịch. Được không?

Ngụy Long Thần nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, nói.

- Không được. Ngụy Long Thần anh lấy vợ, đương nhiên phải làm lớn rồi.

- Ngụy Long Thần!

- Ngoan, anh đã từng hứa với Diệu Chính Trung, sau này sẽ tổ chức hôn lễ thật lộng lẫy và long trọng. Để em vui vui vẻ vẻ gả vào nhà anh.

Tuệ Mộc cũng không biết nói gì hơn, thôi thì anh muốn làm gì thì anh làm đi. Đối với cô... Có lẽ năm đó, nếu cô không hiểu lầm giữa anh và Tần Nhược Ái, thì bây giờ cô vẫn mãi mãi là một con ốc sên chỉ biết thu mình trong vỏ bọc của mình, Tuệ Mộc rất biết ơn Liêu Dinh... Nếu như không có người anh họ này, thì có lẽ đã không có Tuệ Mộc của ngày hôm nay. Cô cũng phải cảm ơn người đàn ông này đã khiến cô đau khổ đến nhường nào để đổi lấy sự mạnh mẽ của mình. Có lẽ, từ trước cho đến tận bây giờ... Hoàng Phủ Tuệ Mộc hoàn toàn không hề hận Ngụy Long Thần dù chỉ một lần.

- Bà xã, nếu năm đó anh để em gặp anh sớm một chút, chắc có lẽ chúng ta đã sớm viên mãn rồi.

Tuệ Mộc lắc đầu, dịu dàng nói.

- Nếu anh để em nhìn anh sớm hơn, chắc gì em đã sinh con cho anh, chắc gì em đã lấy anh. Ông xã, năm đó anh rất thần bí, khiến em vừa tò mò vừa căm ghét anh... Nhưng dù sao thì... Ngụy Long Thần, em yêu anh. Từ trước đến giờ, em chỉ yêu anh.

- Hoàng Phủ Tuệ Mộc, anh cũng yêu em. Từ nay về sau, em là vợ anh. Mãi mãi cũng là vợ anh!

[............hoàn chính văn.........]