Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 6




Ngụy Long Thần nghe như vậy liền có lo lắng chạy ra ngoài xem, lúc anh ra thì Trúc Lâm đã được tên vệ sĩ nào đó đưa ra khỏi chỗ cô nhảy. Nhìn toàn thân cô toàn là máu, nhưng cũng may... Cũng may là cô không chết. Ngụy Long Thần một tay bế cô lên, đôi mắt hướng về phía Diệu gia, định nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, trước khi rời khỏi Diệu gia, Trịnh Khiêm cũng không quên để lại lời nhắn.

- Diệu thiếu gia, cẩn mong cậu sau này nên thành thật một chút. Phu nhân nhà chúng tôi nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là cậu... Kể cả Diệu gia cũng gặp nạn sát thân.

[.....................]

Còn Ngụy Long Thần sau khi đưa được Trúc Lâm rời khỏi Diệu gia, anh cũng không ngần ngại thân phận mình như thế nào, anh chỉ biết hiện tại... Thân phận của anh là chồng cô, Trịnh Khiêm nhìn thấy anh hai tay vẫn ôm chặt lấy phu nhân không chịu rời, đang định nói gì đó lại thôi.

- Tiên sinh, hay là chúng ta đi theo cửa sau đi?

- Không cần. Nhanh lên!

Trịnh Khiêm gật đầu tuân lệnh. Giờ này thì bệnh viện cũng có khá ít người ra vào, nên Trịnh Khiêm cũng không quá lo lắng về việc Ngụy Long Thần bị phát hiện ở đây. Nhưng khi nhìn sang gương mặt trắng bệch dần của Trúc Lâm, còn có gương mặt lo lắng của Ngụy Long Thần... Cả đời Trịnh Khiêm cũng không dám nghĩ rằng sẽ có ngày này, nhưng chẳng phải lúc đầu Ngụy Long Thần kết hôn với Trúc Lâm đơn giản là vì muốn cắt đứt với ả bám dai như đỉa kia thôi sao? Chẳng lẽ... Anh thật sự nảy sinh tình ý với cô rồi?

Sau khi Trúc Lâm đã được cấp cứu khẩn cấp xong liền được chuyển vào phòng chăm sóc riêng của Ngụy Long Thần, anh ngồi bên cạnh cô. Không dám làm gì mạnh chỉ sợ cô sẽ thức giấc, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Bắt đầu run lên. Nếu trước kia anh không để ý đến thân phận thì chắc cô cũng không hình thành uất ức lớn như bây giờ. Chẳng thà cô tự sát chứ không bao giờ muốn quay lại bên cạnh người chồng không biết mặt như anh. Ngụy Long Thần cả đời anh minh thần võ, thế mà khi đối mặt với người con gái này anh lại có cảm giác bản thân thật là hèn nhát.

- Trịnh Khiêm, tôi muốn công khai Mộc Mộc và Long Ân. Tháng sau tổ chức hôn lễ, cậu chuẩn bị đi.

- Đã rõ.

Sau khi Trịnh Khiêm rời khỏi, Ngụy Long Thần cũng chẳng ngần ngại trèo lên bên cạnh Trúc Lâm, choàng cánh tay rắn chắc của mình ôm cô vào lòng, anh dịu dàng hôn lên mái tóc của cô, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ của mình. Có lẽ, hơn một năm kết hôn... Đây là lần đầu tiên Ngụy Long Thần ngủ cùng Trúc Lâm không hề có sự phòng bị nào.

Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang qua từng kẽ lá rồi chiếu thẳng vào gương mặt đang ngủ của cô Trúc Lâm có chút nhướn mày. Ngồi ở bên cạnh, Ngụy Long Thần đương nhiên không ngần ngại xoay mặt của cô vào trong lòng mình, dùng vòng tay rộng lớn của mình giữ chặt cô trong lòng, Trúc Lâm từ từ thả lỏng cảnh giác. Cô cảm nhận được mùi hương này, mùi hương rất đặc biệt, rất thơm mát và hơn hết nó cho cô cảm giác an toàn. Chợt, cái đầu thiên tài của Trúc Lâm lại dừng load rồi ngẫm nghĩ "Cô đang ở đâu? Đang ở với ai? Cô chưa chết?"

Nghĩ đến đây, Trúc Lâm liền mở to đôi mắt ngước nhìn người bên cạnh. Cô phát hiện, người nam nhân này rất quen, mùi hương trên cơ thể cũng rất quen, nhưng cô không thể nào tập trung được. Cô muốn biết mùi hương này là gì nên vẫn cứ hít hà và phân tích. Ngụy Long Thần nhìn thấy con vật nhỏ này cứ hít lấy hít để, làm cho anh không thể không cười

- Em đang làm gì vậy? Cơ thể tôi có mùi hương rất thơm sao?

- Ừ, rất thơm.

Nói xong thì cô mới biết bản thân mình bị hớ, liền lắc đầu chối bỏ. Nhưng Ngụy Long Thần không thèm để ý đến, anh vẫn ôm chặt cô, trêu chọc

- Vậy sao?

Ngừng một chút, Trúc Lâm nhìn anh rồi lại thấp giọng nói

- Anh là... Ngụy Long Thần?

- Hân hạnh được gặp em, bà xã.

- B... Ba... Bà xã... Bà xã gì chứ. Tôi đã viết đơn ly hôn với anh rồi.

Ngụy Long Thần cười nhẹ, anh cúi sát vào tai cô, thì thầm

- Em viết là chuyện của em. Tôu vẫn chưa kí là chuyện của tôi, hơn hết... Con chúng ta vẫn chưa được một tuổi, theo đúng pháp luật, em không thể ly hôn.

Trúc Lâm há hốc nhìn anh, nhìn gương mặt kinh ngạc của cô thì Ngụy Long Thần cảm thấy rất hài lòng, bất giác... Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngụy Long Thần lại cúi xuống hôn lấy môi cô, có lẽ... Sau cái đêm hoan ái kia thì đây chính là lần đầu tiên Ngụy Long Thần hôn Trúc Lâm, gương mặt kinh ngạc cùng với kĩ thuật hôn kém của cô vừa kích thích thú tính của anh vừa muốn kìm hãm sự ham muốn đó. Trúc Lâm vẫn cứ ngơ ngác khi cánh môi bị anh hôn đến điên cuồng, khi chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đi vào trong khoang miệng của cô, Trúc Lâm còn định hét lên... Nhưng lực bất tòng tâm, cuối cùng... Cô cũng phải chịu quy phục trước anh.

Ngụy Long Thần nhìn người con gái đang buông thõng này liền có chút tức cười, nhưng sau đó anh lại luyến tiếc rời khỏi môi của cô.

- Từ đây cho đến khi cử hành hôn lễ, em nhanh chóng tăng cân cho tôi. Cơ thể của em gầy quá, chẳng có tí hứng thú nào.

- Ai cần anh hứng thứ chứ.

- Thật ngại quá, anh không hứng thú thì làm sao sinh con? Hử?