Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 100




Khi Liêu Dinh nói chuyện xong với Ngạn Thụ Khôn thì cậu ta có sắp xếp cho anh một căn phòng bí mật, xung quanh đều là những hình ảnh chiếu lại từ camera chỉ trừ những phòng tắm và nhà vệ sinh là không có, vì sao Ngạn Thụ Khôn lại để Liêu Dinh ở đây? Vì cậu ta muốn anh có thể quan sát hết toàn bộ những gì mà em gái của cậu ta biểu hiện, và cả những lời nói của Trình Hải Hà nữa.

Cho đến buổi chiều, Trình Hải Hà xoa xoa phía sau gáy vì bị Ngạn Thụ Khôn đánh ngất, cô nhíu nhíu mày nhìn xung quanh, nơi này không phải bệnh viện, cũng không phải nhà của cô, càng không phải là biệt thự Trình gia, vậy rốt cuộc nơi này là chỗ nào? Trình Hải Hà nhìn lại quần áo trên người mình, không phải bộ quần áo bệnh nhân nữa mà thay vào đó là một chiếc váy màu trắng. Anna nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đã tỉnh, Anna liền lên tiếng.

- Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi à?

Trình Hải Hà có chút đề cao cảnh giác nhìn Anna, rồi nghi hoặc lên tiếng.

- Cô... Cô là...?

- Tôi là Anna, là thủ vệ bên cạnh Ngạn thiếu.

- Ngạn thiếu? Ngạn Thụ Khôn?

Anna gật đầu, sau đó Trình Hải Hà bắt đầu lạnh giọng, nói.

- Các người muốn gì ở tôi? Vì sao lại đưa tôi đến chỗ này? Còn nữa... Liêu... Liêu Dinh đâu? Anh ấy đâu rồi?

Anna chỉ lắc đầu, sau đó để lại một bộ quần áo mới trên giường cho cô, sau đó nói lại những gì mà Ngạn Thụ Khôn đã dặn dò.

- Nhị tiểu thư, cô mau thay quần áo đi, sau đó xuống dưới nhà... Ngạn thiếu gia cần nói chuyện với cô... Về thân thế của cô.

Nói xong, Anna liền bước khỏi phòng, nhiệm vụ mà Ngạn Thụ Khôn giao cô ấy đã hoàn thành thì cũng không kì cà kì kèo mà ở lại. Khi Trình Hải Hà thay đồ xong liền đưa tay sờ lên cổ, sợi dây chuyền và chiếc nhẫn mất rồi? Chẳng lẽ lúc cô bị tai nạn nó đã bị rơi? Chiếc nhẫn đó tuy chỉ là nhẫn đồ chơi của con nít, nhưng cô lại cực kỳ có cảm tình với nó, không chỉ vậy, chiếc nhẫn đó còn nhiều lần mang lại may mắn cho cô. Tuy nhiên, nếu như nó bị rơi lúc cô bị tai nạn, thì chắc bây giờ nó cũng đã tan nát rồi, nghĩ đến đây trong lòng của Trình Hải Hà dâng lên cảm giác bất an.

Bước xuống nhà, Trình Hải Hà nhìn thấy Ngạn Thụ Khôn đang ngồi ở ghế sofa, phía sau là Anna và Kevin đang đứng ở đó, không chỉ vậy, đang quỳ phía trước mặt Ngạn Thụ Khôn là Trình Hoài Minh, bên cạnh Ngạn Thụ Khôn là Trình Úy.

Khi cô nhìn thấy người cha mà cô từng tôn kính đã làm nhục bản thân mình thế nào, bất giác Trình Hải Hà liền rùng mình, bước chân cũng nặng nề khó nhọc bước xuống. Sau đó, Nganh Thụ Khôn liền nhìn cô, rồi nhẹ giọng...

- Tiểu Hi, em mau sang đây ngồi xuống.

- Tiểu Hi? Ngạn thiếu gia, hình như anh gọi nhằm rồi. Tôi không phải Tiểu Hi, tôi tên là Trình Hải Hà.

Ngạn Thụ Khôn lắc đầu, sau đó hướng mắt nhìn về Trình Hoài Minh, ông ta sợ hãi liền cuống cuồng nói.

- Không... Không phải. Cô không phải là con gái nhà họ Trình, năm đó cô tám tuổi là tôi bắt cóc cô từ nước ngoài đưa về Trình gia. Nhưng... Nhưng tôi thật sự không biết cô chính là em gái của Ngạn thiếu, nếu không... Có cho tôi mười cái mạng tôi cũng không dám bắt.

- Ông... Ông... Ông nói gì cơ?

- Tôi... Tôi nói, cô không phải con gái Trình gia.

Trình Hải Hà nghe xong liền suy sụp, lúc đó Ngạn Thụ Khôn liền nhanh tay đỡ lấy em gái của mình. Cậu ta nhìn cô em gái nhỏ, sau đó liền phất tay ý chỉ Kevin đưa ông ta trở về trụ sở, còn Ngạn Thụ Khôn nhìn cô, đôi mắt chất chứa sự nhớ thương, sự cưng chiều và sự áy náy.

Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Trình Hải Hà chạy đến bên cạnh Trình Úy, luôn lắc đầu rồi luôn miệng nói.

- Không phải... Không đúng. Em là con gái Trình gia. Em là Trình Hải Hà, là em gái của anh mà? Anh hai... Anh...

- Hải Hà... Em thật sự không phải con ruột của cha mẹ... Em... Em là em gái của Ngạn Thụ Khôn. Là nhị tiểu thư nhà họ Ngạn... Ngạn Duệ Hi.

Trình Hải Hà liên tục lắc đầu, cô không tin... Cô không phải con cháu nhà họ Ngạn, cô họ Trình... Cô họ Trình.

- K... Không đúng... Không đúng...

- Tiểu Hi...

- Đừng gọi tôi! Tôi là Trình Hải Hà, không phải Ngạn Duệ Hi... Không phải mà...

Lúc này cô ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm đầu... Bây giờ cô chỉ muốn ở trong lòng của Liêu Dinh rồi khóc lớn, mỗi lần cô mệt mỏi nhất, mỗi lần cô muốn khóc thì Liêu Dinh luôn là người ở bên cạnh cô... Nhưng mà chính miệng cô đã đuổi anh đi... Bây giờ trong lòng cô chỉ còn lại hai từ "Cô độc".

Trình Úy định bước đến an ủi em gái mình thì bị Ngạn Thụ Khôn ngăn lại, cậu ta nhìn Hải Hà, nhẹ nhàng nói.

- Có phải em có một chiếc nhẫn, không phải vàng, cũng chẳng phải đá quý hay bạch kim, nhưng em rất quý trọng nó đúng không?

- T... Tại sao anh lại...

- Vì lúc nhỏ, chiếc nhẫn đồ chơi đó là do mẹ chính tay làm cho em, mỗi lần em khó khăn nhất, mỗi lần em buồn bã nhất thì chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn, em sẽ vui vẻ và giống như có một nguồn động lực mới... Đúng không?

Trình Hải Hà bất tri bất giác gật đầu. Ngạn Thụ Khôn từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói bắt đầu run run nói.

- Vì món quà này là món quà đầu tiên mẹ làm tặng cho em nhân ngày sinh nhật tròn năm tuổi... Món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng... Tiểu Hi... Em là Tiểu Hi, là Ngạn Duệ Hi... Và em là em gái của anh.

Cô nghe xong liền bật khóc lớn hơn, Ngạn Thụ Khôn liền xót xa ôm lấy em gái của mình vào lòng, có lẽ bây giờ bắt cô chấp nhận một người anh trai từ trên trời rơi xuống như anh thì đúng là rất khó, nhưng thôi thì Ngạn Thụ Khôn đã tìm kiếm cô mười bảy năm, thì cần thêm vài tháng nữa để cô chấp nhận cũng không là gì.

Còn ở phòng của Liêu Dinh, lúc cô kích động thì anh rất muốn xông ra ôm chặt lấy người con gái mình yêu, nhưng anh không thể làm được. Đối với người con gái này anh thật sự không thể nào yên lòng được. Đừng nói là Tuệ Mộc yêu Ngụy Long Thần đến thế nào, đừng nói Ngụy Long Thần si tình thế nào. Bây giờ Liêu Dinh anh thật sự chẳng khác gì hai người họ cả.

- Rốt cuộc là em đã làm gì trái tim anh vậy? Chẳng biết từ đời nào khắc cốt, kiếp nào ghi tâm. Em đúng là khắc chết anh mà!