Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 4




Khi đoàn xe tổng thống đến bộ ngoại giao những nghị sĩ đang chuẩn bị vào họp đều dừng chân đứng lại chờ đợi tổng thống bước xuống khỏi xe.

Có một nghị sĩ mắt tinh tường vô tình nhìn thấy cánh cửa sau xe có mười mấy vết xước dài nhất thời mở to mắt, những nghị sĩ khác nhìn thấy biểu hiện của ông cũng nhìn theo.

Chờ đến khi Bùi Tuấn Vũ xuống xe đã nhìn thấy một cảnh như vậy.

Nghị sĩ Lý đi lên trước, cung kính nói với tổng thống: “Tổng thống, có phải xe của ngài vừa mới va chạm ở chỗ nào không?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn theo hướng mà nghị sĩ nói, sắc mặt nhất thời tối sầm.

Đường Vũ lập tức đi lên trước: “Tổng thống, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Rõ ràng xe chưa từng xảy ra va chạm, làm sao lại có nhiều vết xước như vậy?

“Cậu xem một chút những vết xước này từ đâu mà có cho tôi!” Nói xong xoay người đi vào bộ ngoại giao họp.

Những nghị sĩ kia nhìn thấy tổng thống đi vào bộ ngoại giao cũng lập tức đi theo.

Bùi Tuấn Vũ ngồi ở vị trí lãnh đạo cao nhất, những nghị sĩ còn lại đều tìm được chỗ rối rít ngồi xuống.

“Cuộc họp lần này chủ yếu là nhằm vào việc nước Hàn xuất binh gây rối nước ta, đối với sự việc này các vị có ý kiến gì không?” Nói xong, Bùi Tuấn Vũ nhìn các nghị sĩ đang ngồi chung quanh.

“Tổng thống, nước Hàn không biết sống chết thế nào liền muốn khiêu chiến, vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa.

“Tổng thống, chúng ta vẫn nên xem xét một chút, tại sao nước Hàn muốn khiêu chiến với nước ta, như vậy mới có thể tìm ra phương án giải quyết.”

Cuộc họp lần này diễn ra trong ba tiếng, trong lúc mọi người vẫn còn đang bàn luận ầm ĩ liền kết thúc.

Thật ra thì lần này Bùi Tuấn Vũ muốn nghe xem ý kiến của những nghị sĩ kia như thế nào, anh đã sớm nghĩ xong phương án giải quyết, dù sao anh cũng là người lãnh đạo cao nhất của đất nước, một chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được vậy thì không xứng đáng với vị trị này rồi.

Bùi Tuấn dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, Đường Vũ cùng những nghị sị khác đi theo phía sau.

“Đường Vũ, tôi nhớ ra tại sao cửa sổ xe lại có mấy vết xước kia rồi, bây giờ cậu lập tức tìm cô gái ngu ngốc kia cho tôi!”

“Vâng, tổng thống!” Nói xong lên xe, một đoàn xe từ từ tiến về phía phủ tổng thống.

Sau khi quay về phủ tổng thống Bùi Tuấn Vũ lập tức đi vào phòng làm việc, anh đã nghĩ ra phương án giải quyết, làm sao để kiềm chế nước Hàn cho nên anh không lo lắng.

Ngược lại cô gái ngu ngốc lúc sáng phá hư chuyện tốt của anh, lại còn biến xe của anh trở thành như vậy, trong lòng nhất thời giận sôi lên.

Bên này, Đỗ Lôi Ti vừa chạy thục mạng trốn thoát khỏi tổng thống điện thoại lại vang lên.

“Alo, anh Bân, nhớ em sao? Công việc hôm nay của em lại bị từ chối rồi, phải làm sao đây?” Đỗ Lôi Ti nhìn tên trên điện thoại, nũng nịu nói.

“Lôi Lôi, chúng ta chia tay đi!”

“Tại sao? Em làm gì sai sao?”

“Không phải em làm gì sai, mà là......”

“Là cái gì?”

“Bởi vì bây giờ anh thật sự chịu không nổi mỗi lần đưa em ra ngoài, lúc giới thiệu tên em với bạn bè tất cả mọi người đều cho rằng anh đang bán bao cao su, được rồi Lôi Lôi, anh đã quyết định rồi, chia tay, cứ như vậy đi!” Nói xong liền dứt khoát cúp máy.

“Này, alo, alo......” Đỗ Lôi Ti vẫn hướng về phía điện thoại la to.

Đỗ Lôi Ti tự an ủi mình, nhất định là anh Bân đang đùa giỡn với cô, tình cảm ba năm không thể nào kết thúc bằng một cú điện thoại như thế, cô không tin, cô tìm cho mình một lý do, có lẽ tâm tình anh Bân không tốt mới nói chia tay với cô.

Vì vậy, Đỗ Lôi Ti ấn điện thoại gọi lại “Thật xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, sorry......”