"Tiêu Hòa Nhã!"Thượng Quan Ngưng chau mày nhìn Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, chau mày, lần trước cô bị bệnh cả một tháng mới miễn cưỡng khỏelại. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phá hủy hy vọng của cô ấy.
"Anh . . . . . . Anh . . . . ." Tiêu Hòa Nhã vô ý thức nỉ non, đôi tay quơloạn xạ cho đến khi cầm được ngón tay thon dài mới hơi ổn định lại.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, rốt cuộc em bị sao thế?" Thượng QuanNgưng nắm tay của cô, cảm thụ cô không khống chế được sức lực của mình.Trong lòng không khỏi đau đớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã không ngừng kêu anh của cô, từnhỏ đến lớn, lo lắng cho cô nhiều nhất không phải là người ba của cô, mà là ba người anh trai, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều có ba anh traicủa cô đứng ở sau lưng. Cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không bỏ cô mà đi.
"Tiêu Hòa Nhã?" Thượng Quan Ngưng cau mày. Cái tay còn lạinắm rất chặt."Nhất, Nhị, Tam, Tứ lập tức điều tra kỹ chuyện ngày hômnay!"
"Dạ!" Ngoài cửa Nhất, Nhị, Tam, Tứ giơ tay chào một cáitheo tiêu chuẩn nhà binh sau đó liền lặng yênkhông tiếng động lui ra ngoài.
"Oa oa. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảovẫn như cũ không ngừng khóc. Tiêu Mặc Vân ôm cháu xoay người đi thẳngtới căn phòng nhỏ của cháu mình.
"Ngoan, Tiểu Bảo ngoan nhất,Tiểu Bảo nhất định không muốn mẹ khổ sở phải không? Đừng khóc nữa!" Tiêu Mặc Vân vừa nói vừa đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Thượng Quan Vân cóchút chút kỳ quái nhìn cánh cửa đóng chặt đó, trong đầu có thứ gì chợtlóe lên nhưng bởi vì quá nhanh mà không kịp nắm bắt.
"Nghĩ gì thế?" Hạ Trạc Dương ôm vai của bà hỏi.
Thượng Quan Vân lắc đầu nhìn chồng mình, vấn đề mới vừa rồi cũng nhanh chóngquên đi, "Tiểu Nhã sao rồi? Con bé giống như bị đả kích rất lớn."
"Hay là kêu A Diệu cùng A Thụy tới đây giúp một tay?" Hạ Trạc Dương đề nghị, Trầm Tín Thụy và Trầm Tín Diệu chính là bác sĩ giỏi nhất của Thần Ưngchi dực, để bọn họ tới kiểm tra một chút cũng nên. . . . . .
"Không cần!" Tiêu Vô Hiền từ chối, ông biết rõ năng lực của hai người A Diệuvà A Thụy, chỉ là vừa nhìn bệnh của Tiểu Nhã chính là tâm bệnh, bác sĩcó y thuật cao hơn nữa cũng vô dụng. Coi như bọn hắn có tới cũng khônglàm nên chuyện gì.
"Chú thím, hai người không cần lo lắng, thânthể Tiểu Nhã chính là như vậy, hai ngày nữa sẽ khỏe lên!" Tiêu Mặc Tinhtừ trong phòng của Tiểu Nhã đi ra thản nhiên nói. Thượng Đế đối với mọingười đóng cửa này thì sẽ mở một cánh cửa khác, nhưng đối với Tiểu Nhã,Thượng Đế mở ra cho cô cánh cửa này, lại đóng rất nhiều cánh cửa khácđối với cô. Nào là mù đường, say xe, không thể gặp mưa, cận thị hạngnặng rất nhiều rất nhiều, anh đều cảm thấy kỳ quái, có phải ông trờiđiên rồi hay không, nhiều nhược điểm như thế chỉ phân phát cho mộtngười.
"Đúng vậy, Thượng Quan Vân, mọi người đừng lo lắng. chỉhai ngày nữa là Tiểu Nhã sẽ khỏe! Đã trễ thế này, các người về nghỉ ngơi trước đi! Chờ Tiểu Nhã khỏe lại tôi bảo con bé đến dinh thự họ Hạ bồitội!" Tiêu Vô Hiền nhìn Thượng Quan Vân khẽ cười nói.
Thượng Quan Vân trừng mắt liếc ông một cái: "Chăm sóc con bé cho thật tốt, bằngkhông xem tôi có đánh cậu không!" Thượng Quan Vân hung tợn nói xong, lúc này mới kéo Hạ Trạc Dương rời đi.
Hạ Ngưng Nhật nhàn nhạt nhìn lướt qua vị trí căn phòng của Tiêu Hòa Nhã, trong lòng như có điều suy nghĩ cũng xoay người rời đi.
"Thượng Quan Ngưng anh về nghỉ ngơi trước đi, khi nào rãnh rỗi thì tới đây!"Tiêu Mặc Tinh trở lại phòng của Tiêu Hòa Nhã, anh hướng về phía ThượngQuan Ngưng nói.
Thượng Quan Ngưng chăm chú nhìn Tiêu Hòa Nhã ngủ cực kỳ không yên ổn, cuối cùng lắc đầu, "Tôi ở lại chăm sóc cho cô ấy!"
Tiêu Mặc Tinh vừa định nói gì, bị Tiêu Mặc Vân cản lại, Tiêu Mặc Vân kéoTiêu Mặc Tinh đi ra ngoài rồi mới hướng Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt mởmiệng: "Tiểu Nhã tạm thời giao cho anh!"
"Anh!" Tiêu Mặc Tinh không hiểu nhìn anh hai mình. Nói thế nào Thượng Quan Ngưng cũng là một. . . . . .
"Quan hệ của anh ta đối với Tiểu Nhã mà nói không phải hiện hữu bình thường!" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiêu Mặc Vân vẫn nói như vậy. Chưatừng có kiểu mẫu học sinh và Hiệu trưởng nào lại chung đụng giống nhưhai người họ vậy, vị Hiệu trưởng Thượng Quan Ngưng này đối với Tiểu Nhãbọn họ rất tốt, cũng giống như Tiểu Nhã lệ thuộc vào vị Hiệu trưởng này, hoàn toàn vượt quá phạm vi người khác có thể tiếp nhận, lần trước không giải thích được vì sao Tiểu Nhã sốt cao cả tháng không hạ, nhưng nóichuyện với Thượng Quan Ngưng một lát thì sau đó lại từ từ khôi phục.Việc này đã nói rõ một vấn đề, đó chính là ở trong lòng Tiểu Nhã, vị trí Thượng Quan Ngưng không tầm thường.
"Nhưng. . . . . ." Tiêu Mặc Tinh mở miệng, lại bị Tiêu Mặc Vân cắt lời.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Tiêu Mặc Vân mặt không thay đổi nói, "Đợi ngày mai xem tình hình Tiểu Nhã trước rồi mới nói!"
Tiêu Mặc Tinh gật đầu, lúc này mới nhớ tới Tiểu Bảo, "Không phải anh dỗ Tiểu Bảo ngủ sao? Sao lại ra đây làm gì!"
"Anh cả đang ở phòng của Tiểu Bảo!" Tiêu Mặc Vân thản nhiên nói, "Anh đi chuẩn bị thức ăn!"
"Em giúp anh!"
Bên này, bàn tay Thượng Quan Ngưng vẫn bị Tiêu Hòa Nhã nắm thật chặt, mỗikhi Thượng Quan Ngưng muốn kéo tay của cô ta, cô liền có vẻ vô cùng hốthoảng và lo lắng. Vì vậy liền ngoan ngoãn duỗi tay qua để cho cô nắm.
Một đôi mắt phượng tràn đầy ác độc, nếu để tôi bắt được người nào thươngtổn em, nhất định tôi sẽ ném hắn đến sông Trường Giang* làm mồi cho cá!Thượng Quan Ngưng suy ngẫm.
*Sông Trường Giang: con sông lớn thứ ba trên thế giới, dài 6300 km chảy qua 11 tỉnh thành của Trung quốc.
"Không cần. . . . . . Không cần Hiệu trưởng, tôi không muốn. . . . . . Tạisao. . . . . . Tại sao ép buộc tôi!" Giọng nói đứt quãng, đau đớn tộtcùng.
Thượng Quan Ngưng một tay để cô nắm, tay còn lại vỗ nhè nhẹ vào gương mặt của cô, "Ngoan, nói cho tôi biết, không cần cái gì? Người nào đang ép em? Nói cho tôi biết!"
"Không nên ép tôi! . . . . . . Tại sao. . . . . . Tôi không muốn rời đi. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . ." Giống như lâm vào vực sâu, bốn phía sợ hãikhông ngừng ập vào cô, tại sao người kia nhất định phải ép buộc cô? Côkhông dám nghĩ có thể cùng Hiệu trưởng ở chung một chỗ. Cô chỉ muốn. . . . . . Cô chỉ nghĩ hai năm ngắn ngủi ở trung học đệ nhị cấp này có thểcùng Hiệu trưởng ở chung một chỗ, tựa như học sinh và hiệu trưởng chungmột trường vậy, cô không muốn. . . muốn thế nào cả, thật!
"Tiểu Nhã, nói cho tôi biết, em không muốn rời khỏi người nào?" Thượng Quan Ngưng hơi nóng nảy hỏi.
"Đông Phương. . . . . . Đông Phương Lỗi. . . . . ." Tại sao cậu muốn buộctôi? Tôi có thù hận gì với cậu, sao muốn tôi phải khổ sở?
"TiểuNhã!" Thượng Quan Ngưng hơi kinh ngạc, Đông Phương Lỗi? Bởi vì cô khôngmuốn rời xa Đông Phương Lỗi mới biến thành như vậy sao? Cậu học sinhĐông Phương Lỗi này, Thượng Quan Ngưng có chút ấn tượng, là học sinhchuyển trường tới vào năm trước, nhân phẩm học vấn đều ưu tú. Chỉ là,Tiểu Nhã quen biết với cậu ta từ khi nào?
"Hiệu trưởng!" Hiệutrưởng. . . . . . Em không muốn liên lụy anh, đây là lỗi của em, emkhông muốn hại anh, nhưng em biết làm sao bây giờ? Trên trán tái nhợtcủa cô không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Thượng Quan Ngưng vừa tức vừa nóng lòng, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ mê man nhưng động táclau mồ hôi cho cô lại nhẹ nhàng."Em không cần lo lắng, nghỉ ngơi thậttốt, chỉ cần em muốn, mặc kệ là ai tôi đều sẽ giúp em, em muốn ĐôngPhương Lỗi, nhất định tôi sẽ làm cho em có được cậu ta. Chỉ cần em khỏelại!"