Tại sao? Tột cùng là thế nào?
Não Cố Uyên Đình âm ỉ đau, tiếp tục suy nghĩ sâu sa chỉ cảm thấy huyệt thái dương như thể bị đâm một cái, làm cho hắn không không khỏi nhăn mày.
Tô Ý Nhiên phát hiện sắc mặt anh Đình tái nhợt, tay cũng lạnh đi, trong lòng căng thẳng: "Anh Đình làm sao vậy? Anh không khỏe chỗ nào?"
Cậu sờ mặt anh Đình, thấy hắn không phản ứng, lo âu gọi hắn một tiếng, "Anh Đình?"
Cố Uyên Đình nghe thấy Nhiên Nhiên gọi mình, hoàn hồn, ôm cậu thật chặt: "Anh không sao, thất thần."
Hắn không tiếp tục nghĩ sâu, chắc là thần kinh hắn quá mẫn cảm nên hai ngày nay mới khác thường như vậy. Nghĩ quá nhiều trái lại tự sa vào, không lấy ra được đáp án gì.
Tô Ý Nhiên cầm hai tay Cố Uyên Đình, cảm giác hai tay hắn lành lạnh, vội vã hôn một cái, sưởi ấm: "Không cần nói xin lỗi, anh không sai ở đâu, không làm sai bất cứ chuyện gì, anh Đình."
"Chúng ta từ từ thôi, càng ngày càng tốt, được không?" Tô Ý Nhiên nhìn hắn, nói.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được." Nhiên Nhiên nói rất đúng, họ sẽ càng ngày càng tốt.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là nhấc cằm Tô Ý Nhiên lên cúi đầu hôn cậu, bờ môi dán vào nhau ngậm mút, thân mật môi răng quấn quýt làm cho hắn dần dần thả lỏng, cơn đau đầu cũng biến mất, điểm đáng ngờ nghĩ linh tinh cũng quẳng ra ngoài.
Nhiên Nhiên yêu hắn, bao dung hắn vô điều kiện.
Lòng Cố Uyên Đình dâng lên cảm giác hạnh phúc, thân thể ấm lên. Hắn vuốt ve tóc Nhiên Nhiên, nhiệt tình hôn cậu, cậu dịu dàng đáp lại hắn.
Lúc Cố Uyên Đình muốn tiến thêm một bước, thở hổn hển ngừng lại.
Hắn còn chuyện phải làm.
Cố Uyên Đình sờ khuôn mặt Nhiên Nhiên, lại hôn cậu một cái: "Em ở đây chờ anh, anh đi xử lý một vài chuyện rồi về."
Tô Ý Nhiên khẽ gật đầu: "Vâng, anh đi đi, chú ý an toàn." Cậu không hỏi Cố Uyên Đình đi làm gì, nghĩ đến Cố Hinh Dung dưới tầng và tin nhắn camera kia, cậu đã đoán được đại khái.
Cậu nghĩ ngày mai sẽ cùng anh Đình về nước, thu dọn đồ đạc trước.
Tô Ý Nhiên không chờ quá lâu, hơn nửa tiếng sau Cố Uyên Đình đã quay lại.
Tô Ý Nhiên thấy biểu cảm anh Đình bình thường, không nhìn ra gì khác, hỏi: "Sao rồi anh, thuận lợi không ạ?"
Cố Uyên Đình gật đầu: "Đã xử lý xong." trạng thái tinh thần Cố Hinh Dung "không ổn định", đã bị hắn đưa đến chỗ nên đến. Bệnh viện nơi Cố Văn Long nằm cũng được kiểm tra lại.
Trước đó, thái độ của hắn với Cố Văn Long là để trong bệnh viện tự sinh tự diệt, trên thực tế cũng không quản thúc gã, chỉ cần khống chế Cố Văn Long trong bệnh viện nơi hắn có thể khống chế là được, thế nhưng hiện tại thì khác.
Cố Uyên Đình không muốn nghĩ nhiều về chuyện Cố Văn Long nữa, hắn tiến lên cầm tay Nhiên Nhiên: "Xuống nhà ăn cơm đi."
Tô Ý Nhiên xuống nhà mới phát hiện đã không thấy Cố Hinh Dung nữa, không biết đi đâu, kể cả quản gia cũng không thấy, thay vào đó quản gia mới là một người xa lạ, tầng một khôi phục sự yên bình trước khi Cố Hinh Dung đến.
Lúc thường họ không quen bị người ngoài quấy rầy cho nên phần lớn thời gian trong biệt thự chỉ có hai người họ. Quản gia mới cùng người giúp việc sắp xếp đồ ăn rồi rời đi, ở ngoài biệt thự chờ họ có việc gọi thì đến.
Tô Ý Nhiên không hỏi nhiều, ấm áp ăn cơm trưa xong rồi đi nghỉ trưa. Hai người ôm nhau trong chăn, Cố Uyên Đình ngửi mùi thơm sạch sẽ ở hõm cổ Nhiên Nhiên, chỉ chốc lát sau liền an tâm ngủ.
Lúc ngủ, Cố Uyên Đình mơ một giấc mộng mơ hồ, mơ rất nhiều chuyện kiếp trước, còn mơ hắn đi đến thế giới này có Nhiên Nhiên, thậm chí hắn còn mơ thấy Nhiên Nhiên khi còn bé, đáng yêu đến độ khiến lòng người như nhũn ra.
Hắn còn mơ thấy một vài chuyện khác, trong giấc mơ bao phủ một tầng sương mù, hắn đi trong sương mù, mơ hồ nhìn thấy bên trong dường như có hai bóng người, những thứ khác không thấy rõ lắm, cảnh trong mơ cũng càng ngày càng hỗn độn...
Cố Uyên Đình tỉnh lại trong giấc mơ như sương mù, cảnh mơ hỗn độn khiến đầu hắn không tỉnh táo, cảm giác trong ngực trống trơn, hắn mở mắt ra, phát hiện trong lòng không có Nhiên Nhiên.
Hắn ngồi bật dậy, bốn phía là căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, lạnh lùng, trống trải, chỉ có một mình hắn. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ sát đất chiếu vào, trong ánh nắng có hạt bụi lơ lửng.
Vô số sáng sớm kiếp trước, hắn lẻ loi một mình tỉnh lại luôn thấy cảnh này.
Cố Uyên Đình cảm thấy mơ màng, hắn hốt hoảng vén chăn lên xuống giường, kinh hoảng tìm kiếm Nhiên Nhiên khắp nơi, hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo làm cho hắn mất lý trí, điên cuồng tìm lung tung khắp nhà, trong biệt thự trống trơn không có bất kỳ người nào, hắn đi khắp nơi cũng không tìm thấy Nhiên Nhiên.
Cố Uyên Đình ngơ ngác đứng lại, hắn như rơi vào hầm băng, không thể suy nghĩ, tai vang lên tiếng ong ong, trong lúc nhất thời tưởng mình lại trở về kiếp trước, hoặc là thật ra chuyện hắn sống lại đi đến một thế giới song song khác gặp được Nhiên Nhiên, kết hôn với cậu, yêu cậu chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ xa vời.
"Anh Đình, anh dậy rồi à?" Đúng lúc này giọng Tô Ý Nhiên vang lên, Cố Uyên Đình tưởng mình nghe lầm, hắn đột nhiên xoay người, thấy Nhiên Nhiên từ bên ngoài tiến vào, tay ôm một bó hoa tươi đi đến chỗ hắn.
Cố Uyên Đình kinh ngạc nhìn cậu, cơ thể bắt đầu run rẩy, hắn xông tới ôm lấy cậu thật chặt, sợ Nhiên Nhiên lại đột nhiên biến mất.
Tô Ý Nhiên cảm giác anh Đình run rẩy, đau lòng không biết vì sao, hoa tươi mới hái trong tay cũng nát đi. Cậu ôm lấy hắn, chốc chốc thuận lưng cho hắn: "Làm sao thế? Không sao, không sao, anh Đình, không sao..."
Cố Uyên Đình ôm chặt Nhiên Nhiên, trong lúc nhất thời sợ đến độ nói không nên lời, hắn vùi đầu ở hõm cổ Nhiên Nhiên cọ cọ, mắt ẩm ướt, mãi mới nghẹn ngào hỏi: "Em, em đi đâu thế?"
Tô Ý Nhiên nghe giọng ngẹn ngào của hắn, tim thắt lại, đau lòng ôm hắn dỗ dành: "Em đi ra ngoài hái hoa, không đi đâu, ở đây mà." Cậu xoa đầu hắn, "Không sao, đừng sợ, anh đang ôm em đây mà, đúng không?"
Cố Uyên Đình cảm giác được trong ngực được Nhiên Nhiên lấp đầy, biết cậu đang chân được được mình ôm vào lòng, cơ thể mới bình tĩnh lại, dần dần lòng mới thư giãn, hô hấp cũng thông thuận, hắn yên tĩnh ôm cậu.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình đã bình tĩnh, yên tĩnh ôm hắn chốc lát, nâng mặt hắn lên lau khô nước mắt trên mặt hắn, không nói gì hôn hắn một lúc mới kề trán hỏi hắn: "Anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Đại não hỗn loạn của Cố Uyên Đình khôi phục bình thường, biết mình làm chuyện điên rồ như kẻ ngu si, không khỏi xấu hổ, nỗ lực giải thích: "Anh mơ ác mộng mới như vậy."
"Mơ ác mộng rất bình thường," Tô Ý Nhiên thấy viền mắt đỏ chót của hắn, đau lòng sờ mắt hắn, an ủi hắn, "Không sao, giấc mơ đều là giả, đừng sợ."
Cố Uyên Đình gật đầu, nhìn Nhiên Nhiên không chớp mắt, "Ừ" một tiếng.
Tô Ý Nhiên giải thích: "Vừa nãy em tỉnh dậy thấy anh chưa tỉnh nên không gọi anh mà dậy trước. Nghe nói ruộng hoa có cây oải hương nên em đi hái một ít về."
Cậu hỏi quản gia biết được trong trang viên có một phòng kính trồng hoa, bên trong gieo cây oải hương. Cậu nghĩ hoa oải hương có thể an thần giúp ngủ ngon nên đi xem.
Lúc này Cố Uyên Đình mới nhớ đến hoa Nhiên Nhiên hái về, hắn cúi đầu nhìn, thật nhiều cành hoa nhỏ rơi rụng trên đất, đóa hoa nho nhỏ còn bị động tác của hắn làm tan nát. Hắn vội vã buông cậu ra ngồi xổm xuống nhặt hoa, Tô Ý Nhiên nhặt theo.
Cố Uyên Đình nhìn đóa hoa héo trong tay mà ảo não, hắn nhìn cậu: "Hoa héo rồi, chúng ta hái hoa mới đi?"
Tô Ý Nhiên cười lắc đầu: "Không sao, em mang về hong khô chứ không để trang trí."
Cậu hái phần lớn hoa oải hương, có một ít hoa cúc nhỏ để an thần. Cậu muốn làm cho Đình một ít túi hoa khô để ở dưới gối đầu, như vậy sau này hắn có thể ngủ ngon một chút.
Cố Uyên Đình nghe cậu nói như vậy, cùng cậu nhặt hết hoa lên, ngồi xuống bàn hái hoa, lát nữa đem đi hong khô.
Thỉnh thoảng Tô Ý Nhiên quan sát biểu cảm của anh Đình, trông hắn đã thoát khỏi ảnh hưởng ác mộng, tâm trạng trở nên bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai phải về nước, thỉnh thoảng anh Đình không kiềm chế được cảm xúc, nhất định có liên quan đến trầm cảm, cậu hận không thể bay về ngay để nhanh chóng đưa hắn đi khám bác sĩ.
Hai người hái hết hoa, Tô Ý Nhiên đặt lên đĩa, vào bếp dùng lò vi sóng nhanh chóng hong khô, vậy là đã làm khô hoa oải hương và hoa cúc nhỏ.
Cố Uyên Đình quấn lấy Nhiên Nhiên vào bếp, thấy thế hỏi: "Dùng làm gì vậy em?"
Tô Ý Nhiên cầm mấy đóa hoa khô ngửi, mùi nhàn nhạt rất thoải mái: "Dùng để làm túi hoa khô cho anh, có thể ngủ ngon hơn." Cậu đưa cho hắn ngửi, "Anh ngửi xem, thấy thế nào?"
Cố Uyên Đình thế mới biết hóa ra Nhiên Nhiên vì mình, trong lòng ấm áp, ngửi hương hoa thanh nhã, quả nhiên rất thoải mái: "Cảm giác rất tốt, rất thoải mái."
"Vậy thì tốt." Tô Ý Nhiên tìm túi lại đây nhét hoa khô vào làm mấy túi hoa, hai người lên tầng nhét túi hoa vào trong gối, hoa khô có tác dụng một năm, lúc đến đổi cái mới là được.
Làm xong túi hoa, hai người quấn lấy nhau một buổi trưa thêm một buổi tối. Ngày Tô Ý Nhiên đến đã trang trí lại phòng của anh Đình, thay đổi phong cách u ám, mấy đồ cậu bảo người chuẩn bị cũng được đem đến, hiện tại vừa vặn rảnh rỗi nên thay đổi.
Thật ra cũng không cần thay đổi quá nhiều, đổi một vài đồ trang trí, thay đổi vị trí gia cụ, điều chỉnh ánh sáng, cả phòng trở nên sáng hơn nhiều, để thêm một vài đồ trang trí, căn phòng khác hẳn lúc trước.
Cố Uyên Đình làm cùng Tô Ý Nhiên, có cảm giác như đang cùng trang trí phòng với cậu, nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, trong lòng hắn không khỏi thở ra một hơi.
Buổi tối trước khi ngủ, Tô Ý Nhiên tắm xong trước lên giường ngủ. Lúc Cố Uyên Đình tắm thấy sữa tắm trên giá, ánh mắt dừng lại.
Hắn do dự, không lấy sữa tắm mình vẫn quen dùng mà dùng sữa tắm vị kẹo trên giá.
Mùi kẹo Nhiên Nhiên rất thích...
Cố Uyên Đình xoa bọt sữa tắm lên người mình, hy vọng Nhiên Nhiên có thể yêu hắn hơn chút.
Hắn tắm xong quấn khăn tắm đi ra, nhìn Nhiên Nhiên trên giường, đi tới bò lên giường ôm cậu hôn một cái: "Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên đang nằm trên giường chờ hắn ngủ chung, ôm hắn hôn, trong lòng Cố Uyên Đình có chút mong đợi, động tác dần dần nóng bỏng lên.
Nhiên Nhiên ngửi thấy mùi kẹo trên người hắn, sẽ thích sao?
Sẽ yêu hắn hơn chút sao?
Tô Ý Nhiên hôn hắn, cứ cảm thấy trên người hắn không ngừng bốc lên mùi thơm hấp dẫn, cậu không nhịn được hôn da hắn, không khống chế được vừa hôn vừa ngửi, ậm ừ vừa hôn vừa liếm, càng ngày càng mơ hồ.
Ừm... Tại sao, sao lại muốn ăn anh Đình thế nhỉ?