Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 86




Cố Uyên Đình không có quan niệm tình thân gì.

Sau khi hắn chào đời chưa được bao lâu mẹ hắn đã qua đời vì bệnh, mẹ kế nhanh chóng mang theo con riêng lớn hơn hắn đến mấy tuổi gả vào. Lúc còn rất nhỏ hắn đã bị mẹ kế lừa bán, hắn không kịp nhớ nhung mẹ đẻ đã bắt đầu giãy giụa để sinh tồn.

Cho nên hắn không có khái niệm gì về mẹ, không nhớ nhung mẹ, chỉ thấy xa lạ.

Về phần "người thân" khác càng không cần nói. Truyện Light Novel

Kiếp trước Cố Uyên Đình khác kiếp này.

Kiếp trước, sau khi hắn bị "ba Tô mẹ Tô" vứt bỏ, sống trong viện mồ côi một quãng thời gian, lang thang thêm ít lâu, mười bảy tuổi trùng hợp bị người nhà họ Cố phát hiện, được đưa về.

Trên đường về hắn cũng được chăm sóc, tưởng rốt cục mình có gia đình và người thân, mà sự thật lại không phải như vậy. Sau khi được nhà họ Cố tìm về, ông Cố thấy hắn là kẻ tàn phế bị tật chân trái, đối với hắn rất lạnh lùng, thậm chí có chút chán ghét hắn, cho là hắn tàn phế làm bẩn huyết mạch của mình.

Lúc đó Cố Văn Long vẫn chưa bị mắc bệnh ung thư phổi, nhà họ Cố đã có một người thừa kế nổi bật, ba Cố cũng không để ý đứa con trai Cố Uyên Đình này, hắn không được coi trọng, bị bỏ vào một góc nhà họ Cố. Sự chăm sóc của người nhà họ Cố trên đường về chỉ là ảo giác, đãi ngộ của hắn trong nháy mắt rơi xuống đáy vực

Thái độ của ông Cố chính là hướng gió của nhà họ Cố, "người thân" khác đối xử với hắn cũng giống là đối đãi với người xa lạ. Bởi vì tàn phế chịu lạnh nhạt, cười nhạo và bắt nạt làm cho hắn tỉnh lại, bắt đầu "ngủ đông" lẳng lặng chờ cơ hội.

Mấy năm sau, Cố Văn Long là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Cố bị tra ra ung thư phổi thời kỳ đầu. Ông Cố giống đời này, nghĩ là Cố Văn Long chắc chắn phải chết, ông phải tìm người thừa kế mới, bắt đầu đặt ánh mắt lên người Cố Uyên Đình tàn tật.

Cố Uyên Đình bắt đầu được coi trọng, thường thường được ông Cố để mắt. Nhưng một năm sau, Cố Văn Long điều trị ung thư phổi có tiến triển, thật sự có có khả năng chữa trị, ông Cố lại lần nữa ghét bỏ người tàn phế Cố Uyên Đình, lại để ý đến Cố Văn Long.

Có điều bởi vì trong năm qua ông Cố đã đầu tư cho Cố Uyên Đình không ít, cũng phát hiện tư chất của hắn rất ưu tú, cho nên đãi ngộ của Cố Uyên Đình tốt hơn năm trước một chút.

Sau đó lại đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Uyên Đình mới trở nên vững vàng. Mười năm sau, hắn trở thành người đứng đầu nhà họ Cố, mẹ kế đã sớm bị hắn đưa vào tù, ba Cố bị hắn đưa vào bệnh viện tâm thần, Cố Văn Long chết ở trong phòng bệnh, ông Cố kết thúc đời mình trong viện dưỡng lão.

Tổ chức lừa bán hắn năm đã bị phá huỷ từ lâu, Cố Uyên Đình sai người ở trong tù chăm sóc bọn họ. Người trước đây dây vào hắn không có một ai có kết quả tốt, bao gồm"Tô Ý Nhiên" kiếp trước.

Tại thời kỳ đầu giãy giụa và phấn đấu, để sinh tồn, để trèo lên trên, hắn từng làm rất nhiều chuyện xấu, cũng đã chẳng còn lương tâm.

Trả thù xong sau, hắn không vui vẻ như tưởng tượng, trái lại cảm thấy rất hư không. Hắn có được tất cả những gì trước đây hắn liều mạng muốn, trái lại trở nên càng vặn vẹo, hắn muốn trả thù xã hội, trả thù tất cả mọi người, hắn càng thêm không có lương tâm, làm nhiều chuyện xấu hơn.

Sau đó xuất hiện một đối thủ, đối thủ này như có thần trợ giúp, làm bất cứ chuyện gì đều thuận buồm xuôi gió, cho dù bị hắn đánh bại nhất thời cũng có thể có đường sống trong chỗ chết, tiến hành phản kích hắn.

Cuối cùng, khi hắn giao đấu liên luỵ càng nhiều mâu thuẫn, bị đối thủ nắm tóm được chứng cứ phạm tội, hắn đi đến kết cục thất bại, cuối cùng bị bạn bè xa lánh.

Trước khi đến thế giới song song này, khi bị đuổi bắt, hắn nổ tung du thuyền của kẻ thù, không quan tâm kết cục của gã, phiêu bạt về một hòn đảo biệt lập, châm lửa thiêu mình trong biệt thự nhỏ.

Thái độ của Cố Uyên Đình với ông Cố không thể nói là thù hận, chỉ có lạnh lùng xa lạ, đối với ba Cố cũng chỉ có lạnh lùng xa lạ cùng với cảm giác chán ghét.

Đối với "anh cả" Cố Văn Long, kiếp trước bọn họ cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa do mẹ kế nên họ là kẻ thù.

Thế nhưng sau khi sống lại kiếp này, hắn với Cố Văn Long đã không có thù hận gì dư thừa nữa, thù hận đã trả sạch sẽ ở kiếp trước, cũng đã chấm dứt ở kiếp trước.

Mà Cố Văn Long không nên thò bàn tay về thành phố A, còn muốn hại Nhiên Nhiên. Cố Uyên Đình nghĩ lại sự việc ở bãi đậu xe lúc trước vẫn thấy nghĩ mà sợ. Nếu như không có chuyện này, có lẽ hắn cũng sẽ không trở lại nhà họ Cố, có thể bình an sống cùng Nhiên Nhiên.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Trở lại nhà họ Cố, hắn nhanh chóng ra tay làm bệnh ung thư phổi của Cố Văn Long cấp tốc chuyển biến xấu, nhiều lần vào viện, cuối cùng không còn thừa sức làm những chuyện khác.

Không lâu sau, bệnh tình của Cố Văn Long từ thời kỳ đầu chuyển thành thời kì giữa, đến bây giờ đã là ung thư phổi thời kì cuối, chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh thoi thóp.

Ngoại trừ lúc đầu động chân động tay, sau đó Cố Uyên Đình không làm gì khác, mặc cho Cố Văn Long ở bệnh viện tự sinh tự diệt, mặc kệ Cố Văn Long làm gì, cho tới hôm nay...

Bởi vì Cố Văn Long nên hắn bộc lộ ra mặt âm u của mình trước mặt Nhiên Nhiên.

Hắn biết đối với người bình thường hắn không bình thường, cho nên ở trước mặt Nhiên Nhiên hắn luôn kìm chế mình, ẩn nhẫn, ngụy trang thành bộ dáng bình thường.

Trước giờ hắn không thấy mình kiếp trước có cái gì sai, kết cục thất bại, bạn bè xa lánh, tự thiêu kết liễu đời mình cũng không thấy mình có gì thê thảm, đó chỉ là một kết cục thuận theo tự nhiên.

Một đời âm u, tuyệt vọng, chán nản, hư không, cuối cùng cảm giác lửa đốt cháy da thịt cho hắn chút khoái cảm.

Hắn dùng để kết thúc, không nghĩ tới là khởi đầu mới.

Cố Uyên Đình ôm chặt Nhiên Nhiên trong ngực.

Ở trước mặt Nhiên Nhiên, hắn mới cứ có cảm giác tự ti mặc cảm, cảm thấy mình làm vô vàn chuyện xấu, không xứng với cậu.

Hắn không bại lộ một mặt khác của mình trước mặt Nhiên Nhiên, hắn lo dọa cậu, cũng lo... Nhiên Nhiên không tiếp thu được hắn, sẽ rời bỏ hắn.

Cố Uyên Đình hôn Nhiên Nhiên.

Hắn không muốn mất đi cậu.

Nếu như vậy thì phá huỷ đầu nguồn có thể làm bại lộ hắn là xong. Cố Uyên Đình đã quyết định.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Ý Nhiên tỉnh lại thấy anh Đình vẫn ngủ, đến gần hôn hắn một cái, sau đó chuẩn bị đi làm bữa sáng.

Mà bị cậu hôn, Cố Uyên Đình cũng tỉnh, ôm cậu dịu dàng hôn một cái: "Chào buổi sáng, Nhiên Nhiên."

"Chào buổi sáng." Tô Ý Nhiên cùng anh Đình thân mật một lúc, nói, "Chúng ta dậy đi, nấu bữa sáng cho anh, anh muốn ăn gì?"

"Cháo nhỏ." Cố Uyên Đình nói, "Bánh khoai tây nữa."

Tô Ý Nhiên đồng ý, cùng Cố Uyên Đình thời giường, đánh răng rửa mặt, thay xong quần áo, tay trong tay xuống dưới nhà, Tô Ý Nhiên vào bếp nấu bữa sáng cho hai người, Cố Uyên Đình giúp đỡ.

Ăn sáng xong, Cố Uyên Đình nói với Tô Ý Nhiên: "Anh phải đi làm việc, buổi trưa về nhà ăn cơm."

Tô Ý Nhiên không nghĩ nhiều, tưởng là Cố Uyên Đình đi làm việc, tiễn hắn ra cửa rồi đi một vòng biệt thự, nghĩ nên trang trí gì trong phòng, không khoa trương mà có thể thêm sắc điệu ấm áp.

Vừa mới đi một lúc, quản gia tìm đến cậu: "Thưa ngài, nhị tiểu thư đến, muốn gặp ngài, ngài xem..."

Tô Ý Nhiên ngẩn ra, hắn biết nhị tiểu thư này là em gái cùng cha khác mẹ của Cố Uyên Đình, cũng chính là em gái ruột của Cố Văn Long, chưa lấy chồng, ở một biệt thự khác..

Anh Đình vừa mới đi, đối phương đã đến tìm cậu là có chuyện gì?

Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói với quản gia: "Tôi không gặp, chú bảo cô ấy về đi."

Quản gia nghe lời cậu, ra cửa mời nhị tiểu thư đi về. Tô Ý Nhiên lưu ý tiếng động bên ngoài, nghe thấy tiếng con gái gào khóc, không khỏi nhíu mày, tình huống thế nào?

Cậu lo bên ngoài xuất hiện tình huống không thể khống chế, vội vã đi ra biệt thự, lại không thấy có tình huống gì đặc biệt. Quản gia đứng cùng một cô gái tóc xoăn, có vẻ đang bảo cô về, chẳng hề làm gì cả, cô gái thì khóc lóc kêu gào như thể bị cưỡng ép lôi đi.

Quản gia cũng không đoán được nhị tiểu thư lại phản ứng lớn như vậy, đứng cạnh có chút bối rối.

Tô Ý Nhiên cũng đờ ra: "..."

Nhị tiểu thư nhìn thấy Tô Ý Nhiên đi ra, không khóc không gào nữa, bình tĩnh lau nước mắt trên mặt, khẽ cười: "Ngài Tô, cũng may ngài đi ra."

Tô Ý Nhiên: "... Cô có chuyện gì không?"

Nhị tiểu thư nói: "Chúng ta có thể vào nói không?"

Cũng đã nhìn thấy người ta, chặn ở ngoài nói chuyện cũng không phải phép. Tô Ý Nhiên đồng ý, hiện tại cậu cũng bắt đầu hiếu kỳ không biết đối phương có chuyện gì muốn tìm cậu.

Hai người vào trong phòng tiếp khách biệt thự, quản gia muốn bảo vệ Tô Ý Nhiên nên không đi, đứng cạnh cậu.

Nhị tiểu thư vào thẳng chủ đề: "Tôi muốn nhờ ngài giúp anh tôi."

Tô Ý Nhiên không hiểu ý của cô: "Tôi không phải bác sĩ, cô nên tìm bác sĩ."

Giọng điệu nhị tiểu thư kích động: "Anh cũng giống Cố Uyên Đình, muốn hại chết anh tôi mới cam lòng sao? Mẹ tôi làm hỏng việc nhưng không liên quan đến anh tôi!"

Anh Đình bị người ta đổ tội có ý giết người, đây không phải là chuyện đùa, Tô Ý Nhiên giận: "Nhị tiểu thư, lời không thể nói lung tung, tôi có thể khởi tố cô tội xúc phạm."

Nhị tiểu thư nghe lời Tô Ý Nhiên nói, sửng sốt một chút, bình tĩnh lại, một lát sau chợt cười kỳ lạ: "Hóa ra anh không biết Cố Uyên Đình là hạng người gì?"

"Anh tôi mới bị ung thư phổi thời kỳ đầu, điều trị tốt là có thể khỏi! Là Cố Uyên Đình lén lút làm bệnh tình anh ấy xấu đi, là Cố Uyên Đình hại anh tôi thành như bây giờ, anh muốn thấy chết mà không cứu sao?"

Tô Ý Nhiên không tin nửa chữ, cậu không muốn nhiều lời, thấy không cần thiết nói chuyện tiếp, lập trường của hai người khác nhau: "Mời cô về, tôi còn việc phải làm."

Hắn nhìn quản gia, quản gia hiểu ý, vừa nãy ông đứng cạnh nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, ngài hồ đồ rồi, mời ngài về cho."

Nói xong, quản gia ra ngoài gọi hai người giúp việc, "mời" nhị tiểu thư về, áy náy cười với Tô Ý Nhiên: "Thần kinh của nhị tiểu thư không ổn định, hay ăn nói linh tinh, ngài đừng nghĩ nhiều."

Nhị tiểu thư nóng nảy, lúc này điện thoại của cô vang lên, có thông báo tin nhắn, cô mở ra xem, thay đổi sắc mặt.

Tay cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, đôi môi cũng run rẩy: "Cố Uyên Đình... Muốn giết chết anh tôi... Anh xem tin nhắn, anh, anh mau cứu anh ấy đi, " nói xong, nước mắt cô chảy dài, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, khác với kiểu gào khóc lúc trước.