Cái tên tiểu bạch thỏ là phải để anh gọi Hồ Điệp thì đúng hơn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau một hồi chật vật, Hồ Điệp cũng thay đồ xong cho Thiếu Huy.
Lương Nhã Tịnh định chuẩn bị đi lên phòng của Bạch Thiếu Huy. Bà thấy từ nãy đến giờ cũng khá lâu rồi, mà Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy vẫn chưa xuống.
" Bọn con xuống rồi mẹ. "
Bạch Thiếu Huy đứng trên cầu thang nói vọng xuống.
Cả hai cùng đi xuống phòng khách.
Thấy Hồ Điệp và Thiếu Huy đã xuống, bà mỉm cười nói:
" Hai con xuống rồi à. Làm gì trên đó mà lâu thế hả con? "
Nghe Lương Nhã Tịnh hỏi vậy, Huyết Hồ Điệp đột nhiên nhớ đến lúc cô thay đồ cho Bạch Thiếu Huy khi nãy, bỗng chốc mặt của Hồ Điệp hơi đỏ lên.
Bạch Thiếu Huy nghe mẹ hỏi thì nhanh nhảu trả lời:
" Là do con thay đồ lâu đó mẹ. "
" Mẹ biết không, Bướm nhỏ còn giúp con thay đồ nữa đấy. "
Bạch Thiếu Huy cười tinh nghịch.
" Bướm nhỏ? Thay đồ cho con? "
" Con thấy thay vì gọi vợ là Hồ Điệp thì gọi vợ là Bướm nhỏ sẽ dễ thương hơn. "
" Thế à. "
Lương Nhã Tịnh gật gật đầu, cười.
Lúc này, bà để ý thấy Huyết Hồ Điệp đang đứng bên cạnh con trai mình mà mặt đỏ hết cả lên.
Bà lo lắng hỏi:
" Con sao vậy Hồ Điệp? Sao mặt con lại đỏ lên thế? Hay con thấy khó chịu hay không khoẻ à? "
" Ơ...dạ... "
Thiếu Huy quay sang nhìn Hồ Điệp hỏi:
" Bướm nhỏ có sao không? Khi nãy ở trên phòng, mặt của vợ cũng đỏ đó, vợ thật sự không khoẻ à? "
" Không, em vẫn khoẻ, không sao đâu. "
Hồ Điệp nói với Thiếu Huy rồi quay xuống nhìn Nhã Tịnh nói:
" Con vẫn bình thường, con xin lỗi vì đã làm mẹ và anh Thiếu Huy lo lắng. "
Hoàng Hiểu Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi:
" Thế cháu đã ăn sáng chưa? "
" Ơ, ăn sáng?... "
Huyết Hồ Điệp cố ngẫm lại.
Phải rồi!
Từ lúc thức dậy ở Huyết gia, sau khi chuẩn bị đồ xong thì Hồ Điệp xuống phòng khách ngồi chờ rồi cùng trò chuyện với mẹ, sau đó thì mấy người kia đưa cô đi.
Huyết Hồ Điệp chưa ăn sáng, lúc đấy cô cũng không đói lắm nên hoàn toàn quên mất chuyện mình vẫn chưa ăn sáng.
" Dạ chưa, cháu chưa ăn sáng. "
Hoàng Hiểu Tâm nói:
" Thế thì bây giờ cả nhà chúng ta mau đi ăn sáng thôi. "
" Nhịn ăn sáng là không tốt đâu đấy. "
[. . .]
Ngồi vào bàn ăn, Huyết Hồ Điệp ngồi kế bên Bạch Thiếu Huy.
Hồ Điệp có chút ngượng nghịu vì đây là lần đầu tiên cô ăn cùng người khác mà không phải gia đình của cô.
Tuy Huyết Hồ Điệp cũng thường hay đi cùng với gia đình đến mấy bữa tiệc, nhưng đến đó cũng chỉ nói chuyện xã giao vài câu thôi.
Lương Nhã Tịnh nhận thấy Huyết Hồ Điẹp không được tự nhiên lắm, bà liền cười, nói với cô:
" Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé. "
" Thích ăn gì con cứ việc gắp. "
" Vâng ạ. "
Hồ Điệp nói vậy thôi, chứ cô làm sao mà tự nhiên nổi.
Bạch Thiếu Huy gắp cho Huyết Hồ Điệp hai miếng thịt bỏ vào chén cô rồi nói:
" Vợ ăn đi! Ngon lắm đấy! "
Huyết Hồ Điệp nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi của Thiếu Huy, cô cũng bấc giác cười theo.
" Cảm ơn anh. "
Tâm trạng của Hồ Điệp cũng thoải mái hơn.
Trong suốt buổi ăn, cô nhận thấy Bạch gia cũng giống như gia đình mình vậy.
Hồ Điệp cứ nghĩ, địa vị của Bạch gia cao như thế thì họ chắc hẳn phải vô cùng nghiêm khắc. Nhưng xem ra, Bạch gia không như cô tưởng. Họ cũng trò chuyện vui vẻ, y như gia đình của Hồ Điệp vậy.
Chỉ có điều...Huyết Hồ Điệp vẫn chưa thể nói chuyện với Bạch Hâm Bằng.
Trong lúc ăn, cô có để ý thấy Bạch Hâm Bằng lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, làm Hồ Điệp run hết cả lên.
Chẳng lẽ ông không thích Hồ Điệp?
Kết thúc bữa ăn, cô cùng họ ngồi uống trà ở phòng khách, Huyết Hồ Điệp cũng đã mở lòng hơn với Bạch gia.
Đột nhiên Hồ Điệp sực nhớ ra, từ nãy đến giờ, cô vẫn chưa biết phòng mình ở đâu.
Hồ Điệp liền quay sang hỏi Nhã Tịnh:
" Mẹ ơi, phòng con ở đâu vậy? "
" Hả?! "
Lương Nhã Tịnh giật mình.
" Ôi trời, mẹ chưa nói cho con biết sao? "
" Biết gì vậy mẹ? "
Nhã Tịnh ngước sang nhìn Bạch Thiếu Huy đang ngồi bên cạnh cô rồi tiếp tục quay sang nhìn Hồ Điệp nói:
" Con và Thiếu Huy sắp là vợ chồng rồi, bây giờ phòng của con là phòng của Thiếu Huy, hai đứa sẽ ở chung phòng. "
" Hay quá! Con được ở chung phòng với Bướm nhỏ. "
Bạch Thiếu Huy vui mừng.
" Nhưng mà... "
" Phải tận dụng khoảng thời gian này để bồi dưỡng thêm tình cảm nhé các con. "
" A... "
Huyết Hồ Điệp xấu hổ cúi mặt xuống, cô đưa mắt lén nhìn Bạch Thiếu Huy.
" Mẹ ơi, hôm nay cho con và vợ con ra ngoài chơi nhé! "
" Được, được chứ. "
" Khi nào các con đi? "
" Ngay bây giờ ạ! "
Bạch Thiếu Huy nói xong liền nắm lấy tay của Huyết Hồ Điệp chạy lên phòng.
" Từ từ thôi. "
Lên đến phòng, Bạch Thiếu Huy đẩy Huyết Hồ Điệp vào phòng tắm.
" Khoan đã, để em lấy khăn tắm. "
" A...phải rồi, chồng quên mất. "
Anh giơ tay gãi đầu cười hì hì.
Huyết Hồ Điệp lấy va li được quản gia Lưu mang vào và đặt ngay góc phòng.
Hồ Điệp chỉ lấy khăn thôi, chứ cô không lấy đồ, vốn dĩ Huyết Hồ Điệp cũng chẳng mang gì nhiều, cô chỉ mang đồ dùng cần thiết và vài bộ đồ mặc ở nhà thôi.
Vào phòng tắm, Hồ Điệp ngâm người trong bồn tắm khoảng năm phút, sau đó cô lau khô người rồi mặc lại bộ đầm cũ, sau đó cô mang một đôi giày đế xuông để tiện cho việc đi lại.
" Ah, vợ mặc lại đầm cũ à? "
" Ừm, em không có mang theo nhiều đồ cho nên... "
" Không sao, chồng cũng mặc lại áo cũ mà, chồng chỉ thay mỗi cái quần thôi. "
" Chúng ta đi khu mua sắm trước nhé. Chồng sẽ mua cho vợ thật nhiều đồ. "
" Nhanh đi thôi. "
Bạch Thiếu Huy lại một lần nữa, kéo Huyết Hồ Điệp chạy đi.
Xuống đến phòng khách, Thiếu Huy và Hồ Điệp cúi đầu chào tạm biệt mọi người để đi chơi.
" Con xin phép ra ngoài ạ. "
Bạch Thiếu Huy và Huyết Hồ Điệp đồng thanh nói rồi ra ngoài.
Thiếu Huy và Hồ Điệp ngồi trên chiếc Caddilac màu đen. Anh cùng cô ngồi phía sau xe.
" Đưa vợ và Thiếu Huy đến khu trung tâm mua sắm nhé. "
Anh chồm người lên, nói với tài xế.
" Vâng ạ. "
Chiếc xe Caddilac từ từ lăn bánh rồi tăng dần tốc độ, nó chạy vun vút trên đường.
Huyết Hồ Điệp đưa mắt nhìn khung cảnh đang lùi dần về phía sau qua khung cửa xe, mà không để ý đến Bạch Thiếu Huy đang nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
Anh đặt tay mình lên tay của Hồ Điệp. Cô vì cái động chạm của Thiếu Huy mà giật mình, cô quay lại nhìn anh.
Thiếu Huy nở một nụ cười, nhìn Hồ Điệp rồi nói:
" Bướm nhỏ, vợ sao thế? "
" Không có gì, em chỉ ngắm cảnh chút thôi. "
" Vậy à. "
[. . .]
Một lúc sau, chiếc xe dừng ngay trước cửa khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.
Tài xế quay lại nói:
" Thưa thiếu gia, phu nhân, đã đến nơi rồi ạ. "
Anh tài xế leo xuống, mở cửa xe cho Bạch Thiếu Huy xuống, Thiếu Huy bước xuống xe rồi đỡ lấy tay của Hồ Điệp để cô xuống xe dễ hơn.
" Mau đi thôi vợ. "
Anh kéo tay Huyết Hồ Điệp chạy vào khu trung tâm mua sắm. Vào một cửa tiệm bán quần áo cao cấp, Thiếu Huy để Hồ Điệp ngồi chờ trên ghế, sau đó anh chạy tới chạy lui để lựa đồ cho Hồ Điệp.
" Bộ này đẹp quá. "
" Bộ này cũng đẹp. "
" Cái đầm này vợ mặc chắc xinh lắm. "
Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiếu Huy đã vơ vét gần hết đồ cửa hàng.
" Vợ mau đi thử đi. "
Trên tay anh cầm một chồng đồ, đưa cho Hồ Điệp.
" Nhiều quá, em mặc không hết đâu. "
Huyết Hồ Điệp nhìn đống đồ trước mặt mình mà muốn té ngửa.
" Cứ mau thử đi, bộ nào vợ mặc nhìn đẹp thì lấy. "
Bạch Thiếu Huy đặt chồng đồ vào phòng thay đồ rồi đẩy Huyết Hồ Điệp vào trong.
Hồ Điệp có nói đến thế nào thì Thiếu Huy cũng không chịu nghe, nên cô đành làm theo lời anh.
Tuy Huyết Hồ Điệp thay đồ rất nhanh, một bộ đồ thì cô chỉ mất hai đến ba phút để thay thôi. Nhưng bây giờ đã trôi qua một tiếng rồi mà Hồ Điệp vẫn chưa thay xong hết đống đồ mà Bạch Thiếu Huy đưa cho.
Bộ nào Hồ Điệp thử xong, cô bước ra để Bạch Thiếu Huy xem, anh cũng đều kêu gói lại hết.
Mãi đến hơn ba chục phút sau, Huyết Hồ Điệp mới thử xong hết đống đồ.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên Hồ Điệp mệt vì phải thử đồ đấy.
" Vợ ơi, vợ thay bộ đồ nào thoải mái hơn đi. "
" Hả? Ừm, em biết rồi. "
Nói rồi, Huyết Hồ Điệp lấy một trong những bộ đồ mà cô vừa thử rồi thay chiếc đầm mà Hồ Điệp đang mặc ra.
Huyết Hồ Điệp mặc một chiếc quần đùi màu đỏ, một chiếc áo cúp ngực màu trắng, bên ngoài Hồ Điệp còn khoác thêm một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ, phần tay áo được cô xắn lên tới khuỷ tay, Hồ Điệp mang thêm đôi vớ màu đen cao dưới đầu gối cô.
Nhìn Hồ Điệp bây giờ trông thật quyến rũ.
" Nhìn vợ đẹp lắm! "
" A...em cảm ơn. "
Huyết Hồ Điệp ngượng ngùng cúi đầu.
Sau đó, Huyết Hồ Điệp cùng Bạch Thiếu Huy mua thêm giày, trang sức và túi xách cho cô.
" Tiểu bạch thỏ, anh mua đồ cho em nhiều như vậy không thấy phí tiền sao? "
" Không, mua đồ cho vợ thì nhiêu đây thì có là bao đâu chứ. "
" ... "
Im lặng một hồi, Hồ Điệp nói tiếp:
" Anh mua cho em nhiều đồ rồi, vậy bây giờ hãy để em mua đồ cho anh nhé. "
" Bướm nhỏ mua đồ cho chồng? "
" Phải, em sẽ sử dụng thẻ của em để thanh toán đồ cho anh. "
" Vậy thì phiền vợ quá... "
" Tiểu bạch thỏ, anh cũng mua nhiều đồ cho em mà, hãy coi như đây là quà cảm ơn nhé. "
" Vậy thì được thôi. "
Hồ Điệp kéo anh vào một cửa hàng quần áo. Cô đứng lựa cho anh những chiếc áo sơ mi và những chiếc quần tây mà Huyết Hồ Điệp cảm thấy đẹp nhất.
" Anh mau thử đi. "
" Ừm, vợ chờ chồng chút nhá. "
Huyết Hồ Điệp gật đầu.
Trong lúc Bạch Thiếu Huy thử quần áo thì Hồ Điệp ở ngoài, lựa cho Thiếu Huy cà vạt. Mặc dù cô không biết anh có sử dụng hoặc là biết thắt cà vạt hay không, nhưng mà vẫn cứ nên mua cho Thiếu Huy vậy, để phòng hờ sau này trí nhớ anh trở lại như cũ.
Lựa tới lựa lui, Huyết Hồ Điệp chỉ thấy có ba chiếc cà vạt vừa mắt cô. Hồ Điệp muốn lựa cà vạt cho Bạch Thiếu Huy nhiều hơn một chút, nhưng có vẻ như không được rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.