(Lúc này là khoảng thời gian sau khi Thiếu Huy bị bắt cóc.)
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai người đó bế Thiếu Huy lên chiếc xe Rolls-Royce Phantom, chiếc xe siêu sang này có khoang cabin chia làm đôi, dãy ghế hành khách tách biệt với người lái. Thêm vào đó, bức tường phân cách có công nghệ cách âm tối tân. Do đó, cho dù họ có nói gì thì tài xế vẫn không thể nghe bất kì âm thanh nào.
" Này! Thiếu Huy! Cậu bớt diễn lại đi, chúng ta lên xe rồi. "
Một người tháo khẩu trang ra nhìn Thiếu Huy nói, đó là William Vương Lam.
Thiếu Huy từ từ mở mắt nhìn anh cười cười.
" Cậu nặng thật đấy! Mệt chết tôi rồi! "
Người còn lại là Tuấn Lãng.
" Cậu còn nói, cỏng tôi đi kiểu gì mà cạ vào vết thương đau muốn chết. Tôi đang sống nhăn rắng nhưng để cho cậu cỏng xong thì tôi sắp chết rồi này. "
Anh cũng quay sang bắt bẻ Tuấn Lãng.
" Xùy! "
Anh trề môi nhìn Thiếu Huy.
" Tiêu Chiến ở tổ chức xử lý công việc à? "
Thiếu Huy quay sang hỏi Vương Lam.
" Ừm. "
" Lúc tôi không có ở tổ chức thì gặp khó khăn gì không? "
" Cũng không hẳn. Chỉ có điều đám thuộc hạ của cậu khi biết tin cậu đang bị thương thì nháo nhào lên đòi đến bệnh viện. "
" Còn giờ thì sao? "
" Đỡ rồi. "
" Ừm. Hai cậu đã tìm ra kẻ đã cắt dây thắng chưa? "
" Rồi. "
Tuấn Lãng lấy ra vài tập hồ sơ của đám người cắt dây. Thiếu Huy cầm lấy nó, lật lật xem xem một lượt. Đó là đám người mà vài tháng trước anh và Hồ Điệp gặp khi đi xem phim.
" Oh! Ra là đám người của Sói Bạc à? "
Anh nhếch mép nở một nụ cười man rợ.
" Sói Bạc chỉ mới thành lập nhưng đã dám làm càng với đàn anh rồi nhỉ? "
" Hừ! Giỏi!! "
" Mà cậu đã gặp đám Sói Bạc ở đâu rồi à? "
Tuấn Lãng hỏi.
" Vài tháng trước vợ tôi bị bọn đó quấy rối nên tôi cho vài đấm vào mặt thôi. Do lúc đó tôi cũng chẳng để ý gì nhiều nên cũng không thèm điều tra ba thứ cỏ rác đó. Giờ mới biết là người của Sói Bạc. "
" Ra là vậy, chắc là trả thù cậu vì đánh bọn chúng đấy. "
" Mà Sói Bạc đào tạo kiểu gì tôi không biết nhưng đánh đấm thì tay chân cứ đánh lung tung, cứ như đánh theo bản năng vậy. "
" À phải rồi, cậu mau thay bộ đồ đó ra đi, mặc bộ này và đeo cái này vào. "
Vương Lam đưa cho Thiếu Huy một bộ âu phục màu đen và một chiếc mặt nạ, trên đó có một vài vệt hoa văn màu đỏ. Đó là biểu tượng tượng trưng cho tổ chức của anh, Huyết Nguyệt.
Không ai trong tổ chức có thể biết mặt Thiếu Huy ngoại trừ ba người bạn của anh, Tiêu Chiến, Tuấn Lãng và Vương Lam. Chẳng may tổ chức có người trà trộn vào rồi phát hiện là đại thiếu gia của Bạch gia vẫn còn sống thì sẽ làm rối loạn cả hắc đạo lẫn bạch đạo mất.
" Cảm ơn. "
Anh cầm lấy bộ đồ, nhưng có hơi chật vật vì tay anh đang bị gãy. Thế là anh phải nhờ hai người họ giúp.
Vì tay đang gãy nên Thiếu Huy mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, còn chiếc áo khoác dài cũng chỉ có thể choàng lên vai.
[. . .]
Đến tổ chức, đã có hai hàng người dài đứng uy nghiêm, xếp từ cổng đến cửa chờ xe bọn họ tới. Tài xế bước xuống, vội chạy đến mở cửa cho ba người họ xuống.
Vương Lam, Tuấn Lãng và Thiếu Huy lần lượt bước xuống, Vương Lam và Tuấn Lãng đi ở hai bên anh. Tuy anh bị gãy tay nhưng nó không làm mất đi khí chất thường ngày của anh, ngược lại, nó còn làm Thiếu Huy trông có vẻ tàn khốc hơn.
" Chào lão đại! Nhị lão đại! Tam lão đại! "
Thấy ba người họ bước xuống, bọn họ liền cúi đầu, đồng loạt chào. Nhị lão đại Tuấn Lãng, tam lão đại là Vương Lam, cuối cùng, tứ lão đại là Tiêu Chiến.
Ba người vẫn hiên ngang bước đi ở giữa hai dòng người. Bước vào trong, ngồi trên chiếc ghế dành cho lão đại, Vương Lam và Tuấn Lãng cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
" Gọi lão tứ đến đây. "
Thiếu Huy quay sang nhìn chiếc ghế thứ tư vẫn còn trống, anh gọi một người thuộc hạ lên nói.
" Vâng. "
Người đó cung kính đáp rồi xoay người rời đi.
Một lát sau thì Tiêu Chiến đi đến, ngồi vào chiếc ghế của mình.
" Cậu đã khỏe chưa? "
Anh lo lắng hỏi.
" Tạm thôi. Mà này, cậu mau thông báo cho lão đại của Sói Bạc rằng người của anh ta đã gây sự với băng của chúng ta. "
" Tôi đã làm rồi. "
" Khi nào? "
" Mới vừa nãy. "
" Sao cậu biết? "
" Tôi mới vừa điều tra. Hắn nói sẽ đến đây trong vòng bốn mươi lăm phút, nãy đến giờ cũng đã trôi qua ba mươi lăm phút rồi. "
Thiếu Huy gật gật đầu hài lòng. Đúng mười phút sau, lão đại của Sói Bạc đến cùng với ba tên đụng độ anh và hai tên thuộc hạ khác.
" Thưa lão đại, người của Sói Bạc đã đến. "
Một tên chạy vào thông báo.
" Cho vào. "
Mấy tên đó bước vào, ngước nhìn bốn vị lão đại đang ngồi trên cao.
" Chắc hẳn anh cũng biết người của anh gậy sự với tôi nhỉ? "
Thiếu Huy nghiên đầu tay chống vào má, ngồi chễm chệ trên chiếc ghế, nhếch mép nói.
" Không biết người của tôi đã làm gì anh vậy? "
Hắn khẽ rụt người trước khí chất hoang dã của anh.
" Cách đây vài tháng trước, người của anh đã đụng đến một người vô cùng đặc biệt của tôi, nhưng tôi đã không tính toán gì. Bây giờ lại dám cắt thắng xe của tôi, rồi khiến tôi bị như thế này. "
" Vậy...anh định giải quyết như thế nào đây? "
Thiếu Huy lạnh lùng nói, khiến cho cả đám người bọn họ lạnh toát cả người.
" A-anh muốn giải quyết như thế nào? "
Hắn run rẩy nói. Đúng là ba thằng trời đánh mà, chẳng làm được việc gì mà chỉ rước thêm việc cho hắn thôi, hôm nay chắc chắn ba thằng đấy chẳng còn đường sống vì dám đụng tới lão đại của Huyết Nguyệt.
" Tôi đang hỏi anh đấy! "
Thiếu Huy gằng lên khiến cho bọn họ giật mình.
" À ừm, anh muốn làm gì cũng được. "
" Tôi muốn gì cũng được à? "
" Vâng vâng. "
" L-lão đại à. "
Một tên đứng phía sau nghe hắn nói thế thì dè chừng gọi.
" Câm miệng! Có gan làm thì phải có gan chịu! Coi bọn mày rước 'phước' gì về cho tao này! "
Tên đó bực mình, nghiến răng nhìn ba người đó nói rồi quay lại nhìn Thiếu Huy.
Anh nhìn sơ qua một lượt ba người đó thì liền nhận ra kẻ đã tát cô.
" Hắn! "
Thiếu Huy chỉ tay vào tên đó.
" Vâng, tên này làm sao ạ? "
" Cho tôi cánh tay vì dám đánh người quan trọng của tôi. Hai người còn lại...chỉ cần bàn tay và mắt vì dám để người quan trọng của tôi nhìn thấy cảnh đánh đấm. "
Thiếu Huy chậm rãi nói.
Bọn họ nghe anh nói thế thì sợ hãi, run rẩy nhìn Thiếu Huy rồi quay sang nhìn lão đại của mình. Mong cho lão đại không đồng ý.
Đúng là xui xẻo, đột nhiên đụng phải lão đại của Huyết Minh, đã vậy còn khiến cho người đó bị thương nữa chứ, mà đâu phải một mình lão đại, còn có người đặc biệt gì gì đó nữa chứ.
" Vâng, anh muốn làm gì cũng được. "
Ba người họ tá hỏa khi nghe lão đại mình đồng ý.
" Làm đi! "
Thiếu Huy nói với thuộc hạ của mình, người đó liền cúi đầu, tay cầm con dao đi đến chỗ của bọn họ. Không chừng chừ, ngươi đó giơ cao tay chặt phập một cái.
" Ahh!! "
Tiếng la thất thanh của tên đánh Hồ Điệp vang khắp nơi.
" Ahh!! "
Hai tên còn lại cũng la lên đau đớn.
Máu của bọn chúng chảy lênh láng khắp sàn nhà. Thiếu Huy thì thích thú nhếch mép cười, còn Tiêu Chiến, Tuấn Lãng và Vương Lam bề ngoài nhìn có vẻ bình thường nhưng trong lòng thì họ lại rợn cả tóc gáy vì độ máu lạnh của anh.
" Các anh có thể về được rồi. "
Thiếu Huy hài lòng nói.
" Vâng vâng, chúng tôi đi ngay. "
Nghe anh nói được phép đi thì tên lão đại mừng rỡ, vội vàng đi ra ngoài. Hắn chờ nãy giờ câu nói này của anh.
Ra ngoài, ba tên đó cứ lải nhãi bên tai hắn mãi. Tên đó vẫn chưa nuốt trôi cục tức của ba người đó gây ra. Hắn phải nghĩ biện pháp thôi, một biện pháp nhanh gọn lẹ.
" Lão đại, cánh tay em. Em chết mất. "
" Lão đại, tai của bọn em, mắt bọn em. Em bị mù rồi còn điếc nữa. "
" Bọn bây câm miệng hết! Tao chở bọn bây đến một nơi. "
Một lát sau, đến biển, hắn kêu người bịt mắt ba tên đó lại rồi cột xung quanh chúng một sợi dây có cột một cục tạ.
" Sao lão đại bịt mắt bọn em? "
Ha! Ngây thơ quá! Bọn bây sắp chết rồi, giữ chúng mày lại chỉ rước thêm họa thôi, giết là tốt nhất. Nhưng đó chỉ là những gì hắn nghĩ thôi.
" Bọn bây không cần biết. "
Sau đó hắn ra hiệu cho hai tên thuộc hạ của mình giết ba người họ rồi ném xác xuống biển.
" Đúng là mấy thằng báo đời. "
[. . .]
" Mau dọn dẹp đi. "
Thiếu Huy nhìn đống máu dơ bẩn kia thì cau mày, thấy thế thì Vương Lam nhanh chóng nói với thuộc hạ.
" Giải tán đi, mọi người đi làm việc của mình đi. "
Tiêu Chiến ra lệnh cho đám thuộc hạ đứng phía dưới, bọn họ "dạ" một tiếng rồi rời đi. Chẳng mấy chốc, nơi đó chỉ còn lại bốn vị lão đại ngồi trên ghế.
" Chậc "
Thiếu Huy khó chịu tặc lưỡi một cái, vết thương trên đầu anh đột nhiên bị nhói lên một cái.
" Thiếu Huy, mau vào trong nghỉ ngơi đi, cậu có một cái giường ngủ ở trong phòng làm việc mà. "
Tuấn Lãng điềm đạm nói.
" Vẫn còn nhiều việc. "
" Bọn tôi có thể xử lý được, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ phái người canh gác xung quanh tổ chức, đảm bảo không ai có thể đột nhập vào. "
Vương Lam nói.
" Vậy đành nhờ ba cậu vậy. "
Thiếu Huy đứng lên, chầm chậm đi.
Không biết cô gái nhỏ của anh bây giờ đang làm gì nhỉ, dù sao thì trời cũng gần tối rồi, giải quyết chuyện này đúng là mất thời gian quá đi.
Chắc hẳn cô ấy đang ngồi khóc bù lu bù loa lên vì anh đột nhiên bị 'bắt cóc'. Thiếu Huy phải mau chóng phát triển tổ chức thêm nữa, tuy bây giờ tổ chức anh đã có tiếng rồi nhưng Thiếu Huy vẫn muốn nó mạnh hơn.
Phát triển càng nhanh thì thời gian anh được về gặp Hồ Điệp sẽ được rút ngắn. Thiếu Huy không muốn cô bị liên lụy đến thế giới đen tối này, Hồ Điệp trong sáng, thuần khiết như thế, nhất định sẽ chịu không được. Đã vậy, nếu cô mà thấy cảnh máu me vừa rồi thì chắc cô xỉu tại chỗ mất.