" Chẳng phải em không có bị xây sát gì nhiều sao? Anh đừng lo mà. Em phải nói câu này biết bao nhiêu lần thì anh mới yên tâm đây. "
Hồ Điệp cũng ôm lấy Thiếu Huy nói.
Có vẻ như tính cách của anh khi giả ngốc và không giả ngốc cũng không khác nhau là mấy, ngoại trừ việc anh tức giận giống khi cô bị đánh thôi. Theo Hồ Điệp nghĩ là thế.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thiếu Huy ôm Hồ Điệp mãi, cho đến khi người hầu mang túi chườm đá đến cho anh.
" Thiếu gia có cần tôi giúp phu nhân... "
Thiếu Huy mở cửa ra, cầm lấy túi chườm rồi đóng sầm cửa lại, không đợi cho co người hầu đó nói xong.
" ...chườm đá cho không ạ?... "
Cô người hầu đứng ở ngoài cửa, khẽ cười khổ rồi quay lưng đi.
" Haiz, thật ghen tị với cô ấy quá... "
Ở trong phòng, Thiếu Huy kéo Hồ Điệp đến giường rồi nằm lên đùi anh, Thiếu Huy đặt túi chườm đá lên má cô. Còn Hồ Điệp thì vương đôi mắt to tròn mê mẩn ngắm nhìn anh.
Khuôn mặt của anh dường như không có góc chết, dù nhìn ở khía cạnh nào thì anh cũng đẹp cả. Thiếu Huy như một kiệt tác do chính tay thiên thần tạo ra.
Thú thật là có đôi lúc Hồ Điệp cảm thấy có chút ghen tị vì vẻ đẹp của anh. Thật không thể tin được đây là chồng của cô, một người đàn ông hoàn mĩ, chàng trai mà mọi chị em phụ nữ trên thế giới đều mong muốn có được.
" Vợ thấy thế nào rồi? Má có bớt đau hơn không? "
" ... "
Hồ Điệp mãi ngắm nhìn anh mà không hề để ý đến Thiếu Huy đang hỏi gì.
Thấy cô không trả lời, anh lo lắng, lấy tay quơ quơ trước mặt cô. Chẳng lẽ cô bị tên kia tát nên bây giờ có vấn đề à?
" Vợ sao vậy? Vợ cảm thấy không khỏe à? "
" Hả?! Dạ, anh vừa hỏi gì vậy? "
Cô lúc này mới bừng tính, chớp chớp hai mắt nhìn anh.
" Chồng hỏi má vợ đã bớt đau chưa? "
" Một chút. "
" Hay vợ đi thay đồ rồi chồng chườm đá cho vợ, để có gì vợ ngủ luôn nhé. "
" Vâng, vậy cũng được. Anh cũng thay đồ cho thoải mái đi. "
" Ừm. "
Hồ Điệp ngồi dậy, trên tay cầm bộ đầm ngủ màu trắng tinh khiết vào phòng tắm. Vào đó cô vệ sinh cá nhân rồi tắm sơ qua bằng nước ấm.
Trong đó thì Thiếu Huy ở bên ngoài cũng thay đồ, thay xong thì anh lên giường ngồi, lưng tựa lên thành giường đợi cô ra.
Khoảng vài ba phút sau thì Hồ Điệp bước ra, cô trèo lên giường nằm cạnh anh. Một tay Thiếu Huy vuốt tóc cô, tay còn lại anh chườm túi đá lên má cô.
" Thiếu Huy. "
" Chồng nghe. "
" ... "
Hồ Điệp nghe hai từ "chồng nghe" từ miệng anh thì cô đột nhiên lâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm xúc đó có vẻ còn vui hơn cả từ "hạnh phúc". Mặc dù cô biết đây chỉ có lẽ là hai từ vô cùng bình thường nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến cô vui như thế.
Hồ Điệp đột nhiên nằm ôm lấy hông của Thiếu Huy.
" Vợ sao vậy? "
Cô chỉ khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
" Em hát cho anh nghe nhé? "
" Sao đột nhiên lại muốn hát cho chồng nghe vậy? "
" Chỉ đơn giản là em muốn hát cho anh nghe thôi. "
" Vậy vợ hát đi, chồng cũng muốn nghe, lâu lắm rồi vợ không hát cho chồng nghe đấy. "
(Mọi người nhớ kĩ lời bài hát này nhé, nó sẽ xuất hiện lại một lần nữa trong vài chap sau.)
" I remember tears streaming down your face when I said, "I'll never let you go..." "
(Em nhớ những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh khi em nói "sẽ không bao giờ để anh rời xa...)
" When all those shadows almost killed your light... "
(Đó là lúc bóng tối kia gần như giết chết mọi hi vọng của anh...)
" I remember you said, "Don't leave me here alone", but all that's dead and gone and passed tonight... "
(Em nhớ rằng anh đã nói, "đừng bỏ anh lại nơi này một mình", nhưng tất cả sẽ lụi tàn và biến mất sau đêm nay...)
"Just close your eyes... "
(Hãy nhắm mắt lại đi anh...)
" The sun is going down... "
(Khi bình minh đang dần buông xuống...)
" You'll be alright... "
(Anh rồi sẽ ổn thôi... )
" No one can hurt you now... "
(Không một ai có thể làm tổn thương anh nữa...)
" Come morning light... "
(Từ giờ cho đến lúc bình minh... )
" You and I'll be safe and sound... "
(Anh và em sẽ bình yên vô sự...)
" Don't you dare look out your window, darling, everything's on fire... "
(Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ anh ơi, mọi thứ đang chìm trong biển lửa...)
" The war outside our door keeps raging on... "
(Những cuộc chiến bên ngoài vẫn còn đang khốc liệt... )
" Hold onto this lullaby... "
(Hãy ngân nga mãi khúc hát ru này... )
" Even when the music's gone, gone... "
(Ngay cả khi khúc nhạc này đã ngưng hẳn...)
"Just close your eyes... "
(Hãy nhắm mắt lại đi anh...)
" The sun is going down... "
(Khi bình minh đang dần buông xuống...)
" You'll be alright... "
(Anh rồi sẽ ổn thôi... )
" No one can hurt you now... "
(Không một ai có thể làm tổn thương anh nữa...)
" Come morning light... "
(Từ giờ cho đến lúc bình minh... )
" You and I'll be safe and sound... "
(Anh và em sẽ bình yên bên nhau...)
Ooh, ooh, ooh, ooh
La, la (la, la)
La, la (la, la)
Ooh, ooh, ooh, ooh
La, la (la, la)
Hồ Điệp hát ngày càng nhỏ dần, đến khi Thiếu Huy không còn nghe giọng hát của cô nữa, anh nhìn xuống thì thấy Hồ Điệp đã ngủ rồi.
Thiếu Huy nhìn cô ngủ rồi khẽ cười, kéo chăn lên cho cô. Anh nhẹ nhàng bước xuống đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường ôm Hồ Điệp ngủ.
[. . .]
Chẳng mấy chốc đã đến ngày kỉ niệm ngày cưới tròn hai năm của Thiếu Huy và Hồ Điệp.
Ban đầu thì hai người họ định đi hưởng tuần trăng mật ở Hawaii, nhưng rồi suy nghĩ lại. Những năm kỉ niệm trước thì họ đã đi rồi nên họ quyết định ở đây chơi, làm mọi việc cùng nhau.
Bây giờ, cô và anh đang cắm trại trên một ngọn đồi xanh ở vùng ngoại ô.
Quan cảnh xung quanh đây rất đẹp, bầu trời xanh, những bông hoa đầy màu sắc, là một nơi vô cùng yên tĩnh và thanh bình. Không có tiếng xe cộ ồn ào, hay dòng người đi đi lại lại tấp nập, không khí thì trong lành, tiếng chim hót véo von.
Hai người họ bây giờ dĩ nhiên rất hạnh phúc, dường như không gì có thể ngăn cản được hạnh phúc của cô và anh. Nhưng...cuộc vui nào cũng có kết thúc cả.
Chuẩn bị bước lên xe thì Hồ Điệp có linh cảm không lành, cô quay sang nhìn Thiếu Huy, giống như sau lần này thì cô sẽ không được gặp anh khoảng một thời gian rất dài.
" Vợ sao thế? "
Thiếu Huy thấy Hồ Điệp thẫn thờ nhìn anh như thế thì anh thắc mắc.
" À không, không có gì đâu...em nghĩ vậy. "
Ba từ cuối Hồ Điệp không dám nói lớn, chỉ nói lí nhí trong miệng. Cô không muốn anh biết nên chỉ thầm cầu nguyện cho mọi chuyện sẽ không sao khi ngồi vào xe.
Hi vọng linh cảm của cô là sai, cầu mong cho cô và Thiếu Huy sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Đặc biệt là anh, Hồ Điệp không muốn mảnh tình đầu của mình đau đớn như bao người khác, mà cô muốn nó sẽ kéo dài hạnh phúc đến hết một đời của cô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.