Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 45:Không Buồn Cũng Chẳng Giận




" Hay quá, em chụp được rồi, em sẽ là người tiếp theo! "

Cô vui mừng nói.

" Chị chờ đến ngày đó. "

Kết thúc buổi lễ thì cũng đã chiều tối, ai nấy đều vui vẻ cả. Sau đó Hồ Điệp và Thiếu Huy thay đồ ra thì mọi người kéo nhau đi ăn tối.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Bọn họ ngồi ăn cùng nhau, trò chuyện để hiểu hơn về nhau. Đến tối, nhà họ Bạch trở lại về nhà cùng Hồ Điệp, để Thiếu Huy và cô...làm chuyện cần nên làm.

" Hai con mau mau vào phòng đi. "

Nhã Tịnh vui vẻ nói.

" À dạ. "

Hồ Điệp ngại ngùng cúi đầu xuống rồi trả lời.

" À khoan đã, Thiếu Huy đến đây mẹ bảo cái này. Còn Hồ Điệp thì con cứ vào trước đi. "

Cô gật đầu rồi tắm rửa sạch sẽ, thơm tho. Còn Thiếu Huy thì đi chung với Nhã Tịnh.

" Mẹ có chuyện gì muốn nói với con à? "

" Mẹ chỉ có một chuyện thôi, nếu con động phòng thì con nhớ "làm" nhẹ thôi. "

" Hả? Mẹ nói gì vậy? Vẫn chưa biết cô ấy có chịu động phòng hay không mà. "

Thiếu Huy ngượng ngùng đáp.

" À, nếu Hồ Điệp chưa muốn động phòng bây giờ thì để khi khác, chứ con đừng ép con bé nhé. "

" Vâng, con biết mà. "

" Ừm, biết vậy là tốt. Con cũng vào đi, đừng để vợ con chờ. "

" Vâng, con vào đây. "

Thiếu Huy từ từ mở cửa, bước vào phòng thì không thấy Hồ Điệp đâu. Bỗng trong phòng tắm phát ra tiếng động, anh liền hướng mắt về phía đó.

Hồ Điệp bước ra với một mái ướt đẫm, cùng với bộ đầm ngủ ren màu xanh đen và một chiếc khăn bông trên đầu để lau tóc.

" Vợ tắm xong rồi à? Vậy chồng vào tắm nhé? "

" Vâng. "

Thiếu Huy bước vào phòng tắm, Hồ Điệp thì ngồi trước bàn trang điểm, lau khô tóc một chút rồi sấy tóc.

Đang sấy thì Thiếu Huy từ nhà tắm bước ra. Ngoài cái khắn tắm được quấn ngang hông ra thì anh chẳng còn cái gì nữa.

" Anh tắm xong rồi à? "

Hồ Điệp quay sang nhìn thì thấy anh chỉ có mỗi chiếc khăn thì đỏ mặt, quay phắc đầu lại, không dám nhìn.

Thiếu Huy ban đầu thì cũng không hiểu lý do tại sao cô lại biểu hiện như thế. Chẳng mấy chốc, anh đã nghĩ ra được lý do cô như thế. Anh khẽ cười rồi nhìn xuống cơ bụng săn chắc của mình.

" Vợ sao vậy? Sao lại quay mặt đi? Chồng không đẹp à? "

Thiếu Huy giở giọng trêu đùa cô.

" K-không phải, anh mau lấy đồ mặc vào đi. Cảm lạnh đấy. "

Hồ Điệp lắp bắp trả lời anh, không dám nhìn thẳng mặt.

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười rồi đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ cùng màu với cô, màu xanh đen.

" Vợ sấy tóc xong chưa? "

Thiếu Huy ngồi dựa lưng vào thành giường, nhìn Hồ Điệp hỏi.

" Em xong rồi. "

" Vậy thì lên đây nằm với chồng này. "

Anh vỗ vỗ chỗ trống kế bên mình.

Hồ Điệp cũng nghe theo lời anh, chầm chầm bước đến rồi trèo lên giường nằm bên cạnh anh. Thiếu Huy cũng nằm xuống, rồi ôm cô vào lòng.

" Mẹ...có nói cho anh biết bây giờ phải làm gì không? "

Im lặng một hồi thì cô ấp úng nói.

" Ừm...có. Mẹ nói bây giờ là vợ và chồng phải làm cái gì gì đó, hình như được gọi là động phòng. "

" Anh có biết động phòng là gì không? "

" Không, chồng không biết. Vậy vợ có biết không? "

" Ừm, thì...em biết. "

" Vậy nó là cái gì vậy? "

" Em...không nói được. Nhưng tạm thời bây giờ chúng ta sẽ không làm cái gọi là động phòng nhé. Được không? "

" Chồng thì sao cũng được, dù gì thì chồng cũng đâu biết động phòng là cái gì đâu. "

" Vậy bây giờ chúng ta ngủ nhé? "

" Chiều theo ý vợ vậy. "

Thiếu Huy mỉm cười nhìn Hồ Điệp với ánh mắt âu yếm, chiều chuộng.

Anh tôn trọng ý kiến của cô, nếu như Hồ Điệp vẫn chưa sẵn sàng cho việc này thì cũng không sao. Thời gian Thiếu Huy ở bên cạnh cô còn dài mà.

Anh vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hồ Điệp,giống như đang vỗ cho con nít ngủ vậy, để cô có thể dễ ngủ hơn. Quả thật là sau khi Thiếu Huy vỗ cô khoảng năm phút thì cô đã ngủ rồi.

Thấy Hồ Điệp đã thiếp đi thì anh cũng nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

[. . .]

Năm, tháng trôi qua, tình cảm giữa Hồ Điệp và Thiếu Huy ngày càng khắn khít. Cô và anh cũng đã đi chơi cùng với nhau hay cùng nhau làm việc gì đó. Đến mức Nhã Tịnh và Hâm Bằng còn bị hai người họ cho ăn 'cẩu lương' rất nhiều.

Nào là cùng nhau làm bánh, rồi nấu ăn. Mặc dù hai điều đó đã làm mém cháy nhà bếp vì Thiếu Huy.

Nấu ăn thì chẳng hiểu sao anh nấu kiểu gì mà đồ ăn chưa kịp chín thì chảo đã cháy rồi, làm Hồ Điệp chỉ biết cười trừ rồi làm lại món khác.

Còn làm bánh thì vào lúc nướng bánh, mặc dù Hồ Điệp đã dặn Thiếu Huy chỉnh đúng mức độ rồi, nhưng anh lại nghe nhầm, chỉnh mức độ lớn hơn mức độ cô dặn, làm cháy cả mẻ bánh, còn khiến cho chiếc lò nướng phát nổ nữa cơ. Nhưng cũng may là chẳng ai bị thương cả.

Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu thì biến cố lại xảy đến với Hồ Điệp và Thiếu Huy, chia cắt hai người một khoảng thời gian dài.

" Cậu nói cái gì cơ?! "

Thiếu Huy đứng ngoài ban công, nói chuyện điện thoại với William Vương Lam.

" Tổ chức có người giả dạng vào à? "

" ... "

" Tôi biết rồi, nhanh chóng tra hỏi đi. Hỏi xong thì 'xử lý' luôn. "

Hồ Điệp mới vừa tắm xong, bước ra thì nghe cuộc trò chuyện của anh. Thiếu Huy kết thúc cuộc gọi, anh vừa quay lại thì thấy cô đang đứng đó nhìn anh. Thiếu Huy khẽ giật mình, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

" Vợ đứng đây từ khi nào thế? "

Anh cười hỏi.

" Từ lúc anh la lên 'cái gì cơ' ấy. "

Hồ Điệp điềm tĩnh trả lời.

" Ờm...vợ hãy xem như chưa ng- "

" Em muốn hỏi anh. "

Thiếu Huy chưa nói xong thì đã bị Hồ Điệp cắt ngang.

" ... "

" Đến đây với em. "

Hồ Điệp đi đến giường rồi ngồi trên đó. Tay cô đặt xuống chỗ kế bên. Thiếu Huy cũng đành nghe theo cô, đi đến đó rồi ngồi xuống.

" Vợ muốn hỏi chuyện gì? "

" Não của anh...có thật sự gặp vấn đề không? "

" Là sao? Vợ nói gì vậy? "

Thiếu Huy giả ngơ, vờ như không biết chuyện gì cả.

" Anh hãy trả lời câu hỏi của em đi. "

" Việc này... "

" Nhìn thẳng vào mắt em rồi nói sự thật cho em nghe. "

" Sự thật thì...chồng thực sự có bị mất trí nhớ...nhưng mà đó là chuyện của mười mấy năm trước. "

Thiếu Huy vừa trả lời, vừa e dè nhìn cô, anh thật sự không thể cưỡng lại được ánh mắt kiên định đó. Nên anh đành phải nói sự thật cho Hồ Điệp nghe thôi.

Thực ra là trước đây anh đã định nói rồi, nhưng vẫn chưa đến thời điểm thích hợp. Nhưng thật không may là Hồ Điệp đã biết trước khi anh nói.

" Vợ có buồn hay giận chồng không? "

" Không hẳn, em chỉ hơi bất ngờ và tò mò thôi. "

" Tại sao? "

" Đôi khi anh cư xử chẳng giống tính cách của một 'đứa trẻ' chút nào, những lúc đó thì em đã nghi ngờ rồi, nhưng em cũng không nghĩ nhiều mà cho qua luôn. "

" ... "

" Bây giờ thì em muốn biết lý do tại sao anh lại giả ngốc. "

" Như vợ biết thì gia đình của chồng là một gia đình rất quyền thế, chính vì điều đó đã khiến cho chồng gặp nguy hiểm ngay từ khi còn nhỏ. Bọn họ không muốn có người kế thừa nên muốn giết chồng. "

" Ra là vậy. "

" Nhưng bọn họ cứ nghĩ chồng đã chết rồi, nên mới chẳng làm gì nữa, nếu chúng biết chồng vẫn còn sống thì sẽ tiếp tục ám sát chồng, như vậy sẽ làm liên lụy đến mọi người mất. "

" Vậy cả nhà anh đều biết chuyện này hết à? "

" Không, chỉ có mẹ và vợ thôi. Mẹ biết vào lúc vợ nhập viện ấy. "

" Trễ vậy sao, em cứ nghĩ mẹ sẽ biết lâu rồi chứ. "

" Vậy...vợ thật sự không giận hay buồn chồng à? "

Hồ Điệp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.

Thiếu Huy thấy cô lắc đầu thì ngay lập tức, anh nhảy bổ lên người cô, ôm chặt lấy thân hình nuột nà của Hồ Điệp.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.