Vì đang ở trong tối nên Bạch Hâm Bằng và người thuộc hạ không thể thấy được nét đẹp của cô.
Người phụ nữ đó trông rất xinh đẹp, dáng người thon thả, cân đối. Là người phụ nữ sẽ khiến cho bao chàng trai phải ngoái đầu ngắm nhìn vì vẻ đẹp của cô.
--------------------------------------
( Chương này chủ yếu là Bạch Hâm Bằng với Lương Nhã Tịnh nha. )
" Cô không cần biết! Nếu không muốn chết thì mau đi đi, và hãy xem như cô chưa thấy gì. "
Người thuộc hạ gắt gỏng ngước nhìn người phụ nữ đang đứng trong bóng tối kia.
Nghe anh ta nói vậy thì cô cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng đáp trả lại ngay.
" Mắc gì tôi phải nghe theo anh. Các anh đang ngôi ngay trước cửa nhà tôi, mà tôi còn chưa đuổi các anh đi. "
" Vậy mà các anh lại dám đuổi tôi à!? "
" Ồn ào quá! Hai người im hết đi, đừng cãi nữa! "
Hâm Bằng cau mày, khó chịu lên tiếng.
Anh khó chịu cũng phải thôi, anh đang bị thương, khó chịu trong người. Lại còn phải nghe hai người này cãi nhau thì đúng là phiền phức.
" Còn cô... "
Anh ngước lên nhìn người phụ nữ đó.
( Mình xin đổi cách gọi Bạch Hâm Bằng nha, cho nó phù hợp với tuổi. )
" Gì? "
" Cô đi vào nhà đi, chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. "
Anh nói rồi từ từ đứng lên thập thững bước đi, người thuộc hạ thấy thế thì vội vàng đỡ lấy Hâm Bằng.
Cô đưa mắt nhìn theo Hâm Bằng, rồi đưa mắt nhìn xuống nơi mà hai người vừa ngồi. Tuy đang tối nhưng mắt cô vẫn có thể nhìn thấy một chất lỏng gì đó màu đỏ.
Cô ngồi xuống, nhìn kĩ hơn thì phát hiện đó là máu. Người phụ nữ đó vội đứng dậy, chạy đến Hâm Bằng, kéo nhẹ vai khiến anh dừng lại.
" Anh đứng lại. "
" Chuyện gì nữa? Phiền cô bỏ tay ra để tôi đi. "
" Đi theo tôi. "
" Cô nói cái gì vậy hả? Sao tôi phải theo cô? Tôi và cô có quen biết gì nhau đâu. "
" Cứ đi theo tôi đi, nếu anh không muốn chết. "
" Ha, cô đang đe dọa tôi như cách mà người của tôi làm à? "
Hâm Bằng cười khẩy.
" Không, tôi đang giúp anh đấy. "
" Tôi không cần cô quan tâm. Tôi với cô chẳng là... "
Anh chưa kịp nói xong thì người đó đã nắm chặt lấy tay anh kéo nhẹ đi.
Cô kéo Hâm Bằng đến trước cổng nhà mình. Người phụ nữ đó nhấn chuông rồi nói:
" Mở cổng. "
" Vâng, thưa tiểu thư. "
" À còn nữa, mở đèn cổng và khuôn viên lên đi. "
" Vâng. "
Một vài giây sau thì cánh cổng mở ra. Cả một khuôn viên và cánh cổng được thắp sáng bởi ánh đèn trải dài theo đường đi.
Bây giờ Hâm Bằng mới để ý, trước mắt anh là một căn biệt thự rộng lớn.
Người phụ nữ đó kéo tay anh đi vào, thuộc hạ của anh thì đi theo sau.
Bước vào nhà, trước mắt anh là một căn nhà rực rỡ, bộ sô pha đầy thanh lịch và quý phái, rực rỡ dưới ánh đèn chùm pha lê.
" Chào tiểu thư. "
Cô người hầu cúi chào.
" Ừm, chắc cũng đến giờ tan làm rồi nhỉ. Cô về đi. "
" Vâng, tôi xin phép. "
" Ừm. "
Nói rồi cô kéo anh đi đến chiếc ghế sô pha, ấn vai Hâm Bằng ngồi xuống.
" Anh cũng ngồi đi, đừng đứng ở đó nữa. "
Cô quay sang thuộc hạ của Hâm Bằng nói. Anh ta có vẻ hơi lưỡng lự cho tới khi Hâm Bằng nói anh ngồi xuống
" Cậu ngồi đi. "
" Các anh chờ một chút. "
Cô rời đi. Một lúc sau thì quay lại, trên tay cầm hộp cứu thương.
" Cởi áo ra. "
" Hả!? Cô bảo tôi làm gì? "
Hâm Bằng bất ngờ, tuowbgr mình nghe nhầm nên hỏi cô lại thêm một lần nữa.
" Tôi bảo anh cởi áo ra. "
" Đừng có suy nghĩ lung tung, bảo anh cởi áo ra là để sát trùng vết thương. "
Cô dường như hiểu được trong đầu anh đang nghĩ về cái gì thì liền cau mày nói.
" À...tôi thừa biết. Không cần cô nói! "
Hâm Bằng ngượng quá hóa giận.
Sau đó, anh lấy môt tay không bị thương, cởi hột nút ra. Chiếc áo sơ mi xám từ từ tuột khỏi người anh. Từng múi bụng của anh dần hiện ra.
Thấy thế thì hai mắt cô sáng rực, ai mà chẳng mê cái đẹp chứ. Nhưng cho đến khi nhìn đến cánh tay anh thì cô khẽ cau mày.
Cô ngồi xuống bên cạnh, khử trùng vết thương rồi hỏi:
" Anh tên gì? "
" Bạch Hâm Bằng. "
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, dường như cũng muốn biết tên, nhưng anh không muốn hỏi. Im lặng một hồi thì cô nói tiếp:
" Tôi tên Lương Nhã Tịnh. "
" Tôi có hỏi cô đâu. "
Trời ạ, đến lúc này mà Hâm Bằng vẫn còn giữ một chút liêm sỉ nữa này.
" Thôi đi, tôi thừa biết anh muốn biết tên tôi. "
" Tôi không... "
" Đừng chối cãi nũa, ánh mắt anh lộ rõ ra hết rồi kìa. "
Nghe cô nói thế thì Hâm Bằng im bặt, còn thuộc hạ của anh thì cố nén nhịn cười. Vì đây là người đầu tiên mà khiến cho anh không thể nói thêm lời nào nữa, đã vậy còn là phụ nữ.
" Sao cô lại giúp tôi? "
" Sao tôi lại thấy người khác bị thương mà không giúp được chứ. "
" Cô sống ở đây một mình à? "
" ...Phải. "
" Trong căn nhà rộng lớn này sao? "
" ...Phải. "
" Ba mẹ cô để cô sống một mình à? "
" Không, là tôi muốn sống một mình. Như vậy sẽ thoải mái hơn. "
" Vậy còn việc nhà? "
" Mỗi ngày thì người làm sẽ đến đây nấu ăn đủ ba bữa thì về. Còn việc nhà thi ba ngày dọn một lần, ngoại trừ việc rửa chén là mỗi ngày. "
" Cô có công việc chưa? "
" Rồi. "
" Nghề gì? "
" Người mẫu. "
Ra là cô làm người mẫu, thảo nào dáng người lại đẹp và cân đối như thế.
Nhã Tịnh băng xong cho Hâm Bằng thì cô quay sang sát trùng tiếp cho thuộc hạ của anh.
" Hai anh làm gì mà bị thương nặng thế? "
" ...Việc riêng thôi. "
Thấy hai người họ có vẻ không muốn nói nên Nhã Tịnh cũng không muốn hỏi nhiều.
" Hai anh ở lại tối nay nhé? "
" Hả!? "
Cả Hâm Bằng và thuộc hạ của anh đều bất ngờ, nhìn cô.
" Làm sao tôi lại có thể ở nhà cô được chứ? Đã vậy, tôi với cô chỉ mới gặp nhau cách đây hai chục phút. "
" Dù sao thì trời cũng tối rồi, hai anh ở lại đi. "
" Liên lạc cho người nhà của anh để họ biết đi, tránh trường hợp họ lại nghĩ anh xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó họ lại báo cảnh sát để tìm anh thì phiền lắm. "
Nhã Tịnh hoàn toàn không nghe Hâm Bằng nói, mà cô lại tự đưa ra ý kiến của mình.
" Cô... "
Hâm Bằng chưa kịp nói xong thì Nhã Tịnh lại nói tiếp:
" Hai anh đi theo tôi. "
Anh khẽ thở dài, lầm bầm trong miệng nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được.
" Ngang bướng thật, chẳng chịu nghe người khác nói gì cả. "
" Tôi sẽ xem đó như là lời khen. "
Nhã Tịnh quay sang cười nói với Hâm Bằng. Cô đưa cả hai người đi lên phòng.
" Đây là phòng của anh. "
Cô chỉ vào căn phòng, đó là phòng của Hâm Bằng.
" Còn kia là phòng của anh. "
Phòng của người thuộc hạ nằm ngay cạnh phòng của Hâm Bằng.
" Đồ thì tôi đã chuẩn bị sẵn cho hai anh ở trong phòng rồi. Các anh cứ tự nhiên như ở nhà nhé. "
Hâm Bằng không nói gì. Mở cửa đi một mạch vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Người thuộc hạ thấy thế thì cũng khẽ cúi người chào cô, rồi bước vào phòng.
" Người gì đâu mà khó chịu thế không biết. Kiểu vậy thì ma nào mà thèm lấy. "
Nhã Tịnh nhìn vào cửa phòng của Hâm Bằng nói. Sau đó thì cô cũng đi xuống phòng bếp để ăn. Từ nãy giờ cô đã đói lắm rồi, nhưng mà vì Hâm Bằng nên vẫn chưa được ăn.