Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 31:Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Đời




Bạch Thiếu Huy bắt đầu lên tầng hai hỏi tiếp. Các câu hỏi thì cũng như cũ, câu trả lời cũng rất tốt. Tất cả mọi thứ đều tốt cả.

Anh tiếp tục hỏi đến các tầng ba, tầng bốn và tầng năm thì vẫn tốt. Tầng sáu là tầng làm việc của các bác sĩ và giám đốc của bệnh viện.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Bạch Thiếu Huy đi dọc theo dãy hành lang, anh nhìn vào từng phòng làm việc của từng bác sĩ, để xem thử bọn họ làm việc có tốt không.

Thiếu Huy đi quan sát hết thì có vẻ như bọn họ đều làm việc rất hăng say.

Anh đi cầu thang bộ để xuống lại tầng năm. Quanh đi quẩn lại thêm vài vòng để xem thử các y tá và bác sĩ ở tầng này làm việc có tốt không.

Xem ra, tất cả bọn họ đều làm việc rất tốt. Đây là cũng một dấu hiệu tốt, bởi vì một bệnh viện tốt nhất hàng đầu thành phố thì nên có những nhân viên tích cực trong công việc.

Thiếu Huy đi lần lượt xuống tầng bốn và tầng ba. Nhưng khi anh chỉ vừa mới đi khảo sát được một chút ở tầng ba.

Thì cách nơi Bạch Thiếu Huy đang đứng khoảng ba bước chân thì anh có nghe thấy tiếng gì đó.

Nhưng có vẻ như mọi người không ai chú ý đến thứ âm thanh đó.

Bạch Thiếu Huy đi đến gần căn phòng đó, nơi phát ra tiếng động lớn.

Anh nhìn vào bên trong thì lại thấy một cảnh tượng mà anh chẳng hề muốn xuất hiện ngay trong bệnh viện của nhà anh chút nào.

Đó chính là một người y tá có vẻ như là đang ức hiếp một bà lão. Và bà lão đó chắc hẳn là bệnh nhân của bệnh viện này.

Thiếu Huy đứng bên ngoài quan sát một chút để nắm bắt được tình hình cụ thể hơn.

Anh đứng quan sát một lúc lâu thì anh cũng đại khái hiểu ra được vấn đề.

Chuyện đại khái là bà lão đang nằm trên giường bệnh kia đang bị gãy tay phải rồi phát sốt nhẹ.

Dĩ nhiên là gãy tay phải thì không thể nào cầm đồ vật hay viết được. Đặc biệt là những người thuận tay phải.

Vì bà lão đó không cầm hay nắm được nên bà ấy đã nhờ cô y tá kia, người phụ trách chăm sóc cho bà. Để giúp đút thức ăn cho bà lão kia ăn.

Nhưng có vẻ như người y tá đó không sẵn lòng làm điều đó để giúp bà lão.

Mặc dù vẫn làm, nhưng cô y tá đó lại tỏ thái độ vô cùng hống hách và khó chịu khi bị bà lão ấy nhờ.

Khi chuẩn bị đút cho bà ấy ăn, cô ta lại bắt đầu cằn nhằn, lẩm bẩm trong miệng.

Đút được một lát thì đồ ăn vương vãi ra ngoài. Bởi vì bà chưa kịp ăn hết thức ăn trên cái muỗng thì đã bị cô y tá đó rút muỗng lại.

Người y tá đó thấy đồ ăn vương vãi ra ngoài như thế thì cô ta lại càng cảm thấy khó chịu. Cô ta bắt đầu lớn tiếng la bà lão.

" Trời ơi! Bà ăn cái gì mà lại để đồ ăn vương vãi ra tùm lum hết vậy hả? "

Người y tá đó buông khay đồ ăn xuống, đặt lên bàn. Giọng cô ta chua chát, lớn tiếng là rầy bà lão tội nghiệp kia.

" T \- tôi xin lỗi... "

Bà lão đó có chút sợ sệt xen lẫn khó chịu vì cách cô y tá đó làm việc và thái độ của cô ta.

" Ôi thôi thôi, bà đừng nói thêm gì nữa! Xin lỗi cái gì mà xin lỗi hả!? "

" Bà xin lỗi thì đống đồ ăn và làm rơi ra ngoài đó có trở lại như cũ được không? "

" Cái chăn bà đang đắp nó có sạch sẽ trở lại không?! "

" Nhờ ' an phước ' của bà mà bây giờ tôi phải đi dọn cái đống đồ ăn này, rồi còn phải đi đổi chăn cho bà nữa chứ! "

" Aizz thiệt tình, tất cả chuyện này đều là do lỗi của bà gây ra cho tôi hết đấy! "

" Tại sao bà cứ thích gây ra phiền phức để cho tôi làm vậy hả!? "

Cô ta đứng bật lên, giơ cao tay định giáng xuống bên má phải của bà lão kia một bạt tai.

" Xin cô, đừng đánh tôi mà! "

Thấy ả ta có ý định đánh mình, bà lão kia vội nhắm chặt hai mắt lại, hai tay che trước mặt, đầu quay sang một bên.

Nhưng khi người y tá đó giơ cao tay định đánh thì Bạch Thiếu Huy liền xông vào phòng.

Anh cảm thấy hành động của cô ả này là quá đáng lắm rồi, anh thật sự nhịn không nổi nữa.

" Này! Cái bàn tay của cô đang định làm cái hành động gì với bà ấy vậy hả? "

" Gì vậy!? "

Cô ta giật mình vì có người đột ngột xông vào như thế, nhưng ả cũng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

" A \- anh là ai vậy hả? Ai cho phép anh vào đây? "

Người y tá đó dùng kiểu giọng nghênh ngang nói với anh.

" Tôi là ai thì cô không cần biết. Chỉ sợ là... "

" Sợ gì chứ? "

" Chỉ sợ là đến khi cô biết thì cô sẽ bị thất nghiệp đấy. Không chừng là sẽ mất luôn cả mạng. "

Thiếu Huy nở một nụ cười ma mị nhìn cô ta.

Cô y tá đó thấy nụ cười đó của anh thì bất chợt rùng mình lạnh sóng lưng.

" Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ chứ?! "

Mặc dù miệng thì nói vậy, dõng dạc, hai tay chống hông. Nhưng cô ta vẫn có chút sợ hãi trong lòng.

" Tôi đã nói rồi, một khi cô đã biết tôi là ai thì cô sẽ sợ. Và đặc biệt là sẽ không còn đường sống. "

" Gì chứ! Anh đừng có nói dối. Rốt cuộc anh là ai hả? "

" Cô thật sự muốn biết sao? "

" Muốn. "

" Ôi trời ạ, tôi đã muốn cho cô một con người để sống rồi, mà cô lại không thích, tự tìm mình đến cái chết. "

" Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô! Thật sự muốn biết?! "

Bạch Thiếu Huy nhấn mạnh chữ " cô ".

" T \- tôi muốn biết... "

Người y tá đó nói câu đó nhưng với tâm trạng có chút dè đặt với quyết định của mình.

" Ha... "

Thiếu Huy cười khẫy. Anh từ từ, chầm chậm bước đến gần cô ta.

Bạch Thiếu Huy hơi cúi người, để đầu ngang với tai của cô y tá đó.

" Đơn giản thôi, tôi là con trai của chủ tịch Bạch Hâm Bằng. Nói cho ngắn gọn là thiếu gia đấy. Cô! Gái! À! "

Nghe Bạch Thiếu Huy nói xong, hai chân cô ta run lẩy bẩy, mắt trợn ngược lên, mặt thì tái nhợt.

Ôi thôi xong rồi. Đúng như lời anh ta nói, cuộc đời của cô thế là chấm hết tại đây. Sao cô lại ngu ngốc động vào vị thiếu gia như vàng như bạc của Bạch gia như thế chứ.