Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 26:Cấp Cứu




“ Mẹ, con đang suy nghĩ đến việc chúng ta có nên mời ba đứa nó đến tiệc cưới của Thiếu Huy và Hồ Điệp không? “

Lương Nhã Tịnh hỏi bà,

“ Ừm, mời đi. Dù sao thì Thiếu Huy cũng thân với ba đứa nó mà. Nhưng chỉ mời ba đứa chúng nó thôi. “

“ Vâng. “

Nhã Tịnh gật gật đầu.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hoàng Hiểu Tâm, Lương Nhã Tịnh và Bạch Hâm Bằng cùng nhau dùng bữa trưa vừa trò chuyện. Khoảng một lúc sau thì bọn họ ăn xong, ai nấy đều đi về phòng của mình.

Sau khi kết thúc bữa ăn khoảng năm đến mười lăm phút thì Bạch Thiếu Huy trở về nhà. Anh háo hức, nôn nóng muốn chạy nhanh lên phòng để gặp Huyết Hồ Điệp.

Việc anh bỏ cô lại một mình như thế, anh cảm thấy mình thật có lỗi với Hồ Điệp.

Thiếu Huy chạy nhanh lên cầu thang, đi về phòng. Anh mở toang cửa ra, gọi lớn.

" Vợ yêu ơi! "

Đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng. Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn lướt qua một lượt căn phòng. Không thấy Huyết Hồ Điệp. Anh chạy ra ngoài để hỏi người hầu.

" Chị gì đó ơi. "

" Vâng!? Thưa thiếu gia? "

Cô người hầu đó thoáng giật mình khi Thiếu Huy đột ngột gọi cô như thế.

" Vợ của Thiếu Huy đã về chưa? "

" Tiểu thư ấy ạ? Cô ấy đã về rồi thưa thiếu gia. "

" Vậy cô ấy có đi đâu ra khỏi phòng không? "

" Từ lúc về nhà, tôi thấy cô ấy chỉ ở yên trong phòng. Hoàn toàn không đi đâu cả! "

" Vậy sao Thiếu Huy không thấy vợ đâu vậy nhỉ? "

" Tôi nghĩ chắc tiểu thư đã đi đâu đó trong lúc tôi không ở đây. "

" Thôi được rồi, Thiếu Huy sẽ kiếm lại trong phòng. "

" Chị có thể làm tiếp việc của mình đi. "

" Vâng. "

Cô người hầu đó gật đầu. Rời đi, tiếp tục làm công việc của mình.

Bạch Thiếu Huy trở lại vào phòng, ra ngoài ban công vẫn không thấy Huyết Hồ Điệp.

Anh lại tiếp tục đi vào nhà tắm, nhìn sang bồn tắm thì Thiếu Huy giật mình tá hoả.

" Vợ ơi! Vợ sao vậy nè!? "

Anh lật đật chạy nhanh đến đó. Bế cô ra khỏi bồn tắm.

Hồ Điệp đang nằm trong đó, người của cô đang trượt dần xuống. Nước thì gần qua đến mũi của cô rồi. Làn nước đó chỉ cách mũi cô chỉ có hai centimet. Người của Hồ Điệp bây giờ lạnh như băng.

Anh lấy một chiếc áo choàng tắm. Thiếu Huy nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi mặc nó vào cho cô.

Xong, anh chạy ra ngoài gọi người hầu.

" Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu! Nhanh! "

Tâm trạng của Bạch Thiếu Huy bây giờ hoàn toàn không thể kiểm soát được, và bộc lộ tính cách thật của anh. Đây là lần đầu tiên anh bị như thế.

Thiếu Huy hoàn toàn quên mất một điều rằng anh đang là ' một cậu bé ngốc '.

" Vâng, vâng! Tôi đi gọi ngay đây! "

Một người hầu nam đang đứng gần đó. Anh ta giật mình, bất ngờ nhìn Bạch Thiếu Huy khi anh lại có biểu hiện như thế. Vội vàng chạy nhanh đến chiếc điện thoại bàn gần đó.

Mọi người trong gia đình nghe thấy giọng của Thiếu Huy vang gần khắp nhà. Thì bọn họ vội vã chạy xuống phòng anh.

" Có chuyện gì vậy con? Sao con lại lớn tiếng như thế? "

Lương Nhã Tịnh lo lắng hỏi Thiếu Huy.

" Mẹ!~ "

Nghe thấy giọng của Nhã Tịnh, anh mới hoàn hồn. Cố gắng bình tĩnh lại và tiếp tục ' vai diễn ' của mình.

" Vợ con, vợ con... "

Ánh mắt anh đẫm nước, nhìn mẹ mình.

" Sao vậy con?! Hồ Điệp nó làm sao?! "

Bà nghe Thiếu Huy nói thế thì lo lắng, tới tấp hỏi anh.

" Vợ con bị gì rồi mẹ ơi! "

Bạch Thiếu Huy nước mắt đầm đìa. Tay lau nước mắt nói với bà.

" Bị gì là bị gì? Cháu nói rõ xem nào? "

Hoàng Hiểu Tâm cũng lo lắng, thấp thỏm hỏi anh.

" Cháu không biết. Lúc cháu về...hức...cháu kiếm vợ không thấy nên cháu vào phòng tắm, thì... "

Anh vừa nói vừa khóc nấc lên.

" Thì sao? "

Bạch Thiếu Huy cũng khá mất kiên nhẫn, hấp tấp hỏi Thiếu Huy.

" Thì con thấy vợ nằm trong bồn tắm, người thì lạnh lắm. "

" Người đâu? Mau vào phòng mặc đồ vào cho tiểu thư. "

Nhã Tịnh quay sang nói với đám người hầu.

" Vâng, chúng tôi làm ngay. "

Bọn họ nhanh chóng đi vào và mặc đồ vào cho Huyết Hồ Điệp.

" Mau đi gọi xe cấp cứu! "

Hâm Bằng nhìn đám người hầu nói.

" Đã gọi rồi thưa lão gia! "

" Khi nào xe mới đến? "

" Khoảng năm phút nữa ạ! "

Bạch Thiếu Huy bế Huyết Hồ Điệp xuống dưới nhà. Chỉ ba phút sau là xe cấp cứu đến, anh đưa cô lên xe rồi cùng mọi người ngồi lên đó.

Trên đường đi đến bệnh viện, Thiếu Huy cứ mãi cầm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hồ Điệp.

Anh đưa tay cô đặt lên mắt mình. Từng giọt nước mắt ấm nóng của anh rơi trên bàn tay cô.

" Vợ ơi! Chồng xin lỗi! "

" Nếu như chồng không đi thăm bạn thì vợ sẽ không bị như thế. "

Bạch Thiếu Huy cầm tay Huyết Hồ Điệp, xoa xoa để truyền hơi ấm qua cho cô. Dù nó chỉ là một chút.

Mọi người thấy anh như thế thì cũng thất xót cho anh. Lương Nhã Tịnh vỗ nhẹ vào vai Thiếu Huy.

“ Con à, Hồ Điệp nó sẽ không sao đâu. “

Anh vẫn không nói gì, tay vẫn nắm chặt tay cô, chầm chậm lắc đầu.

Thiếu Huy nhìn Hồ Điệp, khuôn mặt cô tái mét, chẳng hồng hào như bình thường chút nào cả. Anh đặt tay lên mặt cô, nhẹ vuốt. Sau đó anh lại nhìn sang đống dây truyền dịch đang được gắn trên người Hồ Điệp.

Thiếu Huy bây giờ đang tự trách bản thân mình rất nhiều. Nếu như anh dời cuộc hẹn đi thăm Tiêu Chiến sau khi anh đưa Huyết Hồ Điệp về nhà thì chuyện này đã không xảy ra. Anh thật đúng là một người chồng không tốt.

Không biết Huyết Hồ Điệp đã nằm trong bồn tắm bao lâu. Mà bây giờ người của Hồ Điệp lạnh như thế này.