Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 24:Nghĩ Như Thế Nào




Anh vệ sĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng của Hồ Điệp. Trông bóng lưng ấy thật cô đơn.

Sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hồ Điệp. Thì ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô là tươi tắn, cô có một vẻ đẹp thuần khiết như ánh ban mai lan toả khắp muôn nơi. Làm sáng bừng cả không gian hạnh phúc mỗi khi cô xuất hiện.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Huyết Hồ Điệp đứng ngắm cảnh một hồi lâu thì anh vệ sĩ lên tiếng hỏi.

" Tiểu thư nghĩ sao về thiếu gia? "

" Hả? Ừm thì...anh ấy có vẻ là một người rất tốt và vô cùng dịu dàng. "

" Vậy nếu sau này thiếu gia không còn bị ngốc nữa, và tính cách hoàn toàn trái ngược thì tiểu thư có còn yêu thiếu gia không? "

" Có! "

Cô trả lời với giọng chắc nịch.

" Hoặc nếu anh ấy vì giả ngốc mà tính cách lại như thế. Thì khi sau này, anh ấy không giả ngốc nữa, tính cách trở lại như cũ thì tôi vẫn yêu anh ấy. "

" Vì sao? "

" Vì tôi nghĩ anh ấy giả ngốc là có lý do, nên cũng không thể trách anh ấy được. Ai mà lại muốn đi giả ngốc chứ. "

" Sao tiểu thư lại có suy nghĩ thiếu gia giả ngốc? "

Nghe Hồ Điệp nói thế thì anh giật mình, nhanh chóng hỏi lại. Nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh, không hề có phần hấp tấp.

" Vì lời nói của anh ấy. "

" Lời nói? "

" Phải. Đôi lúc những lời anh ấy nói chẳng giống một đứa trẻ chút nào. "

" À, ra là vậy... "

Anh vệ sĩ nghĩ, lão đại ơi là lão đại, rốt cuộc anh đã nói cái gì mà lại để tiểu thư có suy nghĩ như thế vậy?

" Thôi, trời cũng sắp đến gần xế chiều rồi. Chúng ta đi về nhà thôi. "

" Vâng. "

Người vệ sĩ sải bước chân đi nhanh đến xe để mở cửa cho Huyết Hồ Điệp ngồi vào trong.

Trên đường về, cô ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài mà ngủ gật lúc nào không hay. Đến lúc về đến nhà thì anh ấy mới đánh thức Hồ Điệp dậy.

" Đã về đến nhà rồi thưa tiểu thư. "

" Ah, vâng. Tôi biết rồi. "

" À khoan đã tiểu thư. "

" Có chuyện gì vậy? "

Cô định bước xuống xe nhưng người vệ sĩ lại kêu cô lại.

" Đây là số điện thoại của thiếu gia. "

Anh đưa một tờ giấy nhỏ, trên đó có ghi số điện thoại của Bạch Thiếu Huy.

" Cảm ơn anh. "

Huyết Hồ Điệp cần lấy tờ giấy rồi bước xuống xe đi vào nhà.

Đợi cô đi một khoảng xa, anh vệ sĩ liền liên lạc cho Thiếu Huy.

" Lão đại, tôi đã đưa Huyết tiểu thư về nhà an toàn rồi. "

" Tốt! "

" Cô ấy có nói gì về tôi không? "

" Tôi có hỏi tiểu thư về lão đại. "

" Cô ấy nói như thế nào? "

" Tiểu thư bảo lão đại là người dịu dàng. "

" Sau đó thì sao nữa? "

" Tôi có hỏi thêm, nếu sau này lão đại trở lại 'bình thường' và tính cách sẽ hoàn toàn trái ngược thì sao? "

" Tiếp tục đi. "

" Cô ấy nói vẫn sẽ yêu lão đại. Nhưng cô ấy còn nói thêm là..."

" Là gì? "

" Cho dù lão đại có giả ngốc thì tiểu thư vẫn sẽ yêu. "

" Tôi còn hỏi thêm, tại sao cô ấy lại nghĩ lão đại lại giả ngốc. "

" ... "

" Tiểu thư nói là qua lời nói của lão đại. "

" Lời nói? Sao lại là lời nói? "

" Cô ấy nói là vì đôi khi lão đại nói những điều không giống suy nghĩ của một đứa trẻ. "

" À...ra là thế. Cô ấy nhạy bén thật chứ. Tôi chỉ nói vu vơ thôi, ai mà ngờ cô ấy lại chú ý đến như thế. "

" Tôi báo cáo xong rồi. "

“ Tốt, như vậy là được rồi. Tôi cúp đây. “

Bạch Thiếu Huy nói rồi cúp máy.

Bên cạnh anh bây giờ là William Vương Lam, Lâm Tuấn Lãng và Tiêu Chiến thì đang nằm trên giường bệnh.

“ Ai gọi vậy? “

Tiêu Chiến nói.

“ Thuộc hạ. “

“ Sao lại gọi thế? Có chuyện gì xảy ra à? “

“ Không. Chỉ là gọi để thông báo tình hình của cô ấy thôi. “

“ Thật nóng lòng muốn biết vợ của cậu như thế nào? “

Tuấn Lãng nhìn Thiếu Huy nói.

“ Thôi đi. “

“ Tiêu Chiến, cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ được chút nào chưa? “

“ Cũng đỡ đau được một chút rồi. Dù sao bị thương cũng không nặng lắm. “

“ Ai nói không nặng! Phải khâu mấy mũi mà không nặng à? Bộ cậu muốn sức đầu mẻ trán thì mới cảm thấy nặng à?! “

Vương Lam hơi cau mày, nhìn vết thương trên bụng của Tiêu Chiến.

“ Cậu...khụ khụ...cứ nói quá. Làm gì mà đến mức đó chứ. “

Tiêu Chiến vừa nói vừa ho muốn khan cả tiếng. Anh hơi cau mày vì mỗi lần ho là vết thương trên bụng anh lại nhói đau lên.

“ Thôi, cậu đừng nói nữa. Đã không có sức để thở rồi mà còn nói. “

Vương Lam phất phất tay, ý muốn Tiêu Chiến đừng nói nữa.

“ Này Thiếu Huy, vậy bây giờ xử lý bọn Đại Bàng làm sao đây? “

Anh quay sang nhìn Thiếu Huy.

“ Cậu và Tuấn Lãng thay tôi xử lý việc này. Khi nào việc quá nghiêm trọng, các cậu không giải quyết được thì cứ để tôi sắp xếp. Còn Tiêu Chiến thì cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho đến khi nào sức khỏe hồi phục. “

“ Hể?! Tôi cũng muốn được nghỉ ngơi nữa. “

Tuấn Lãng chán nản nói.

“ Cái tên này! Giờ cậu muốn nghỉ ngơi đúng không? “

“ Đúng đúng! “

Anh vui vẻ gật gật đầu.

“ Vậy để tôi đánh cậu một trận để nhập viện mấy tháng nhé! Chịu không? “

Bạch Thiếu Huy nở một nụ cười đầy đe dọa nhìn Lâm Tuấn Lãng.

“ Ơ... “

“ Như thế thì quá sướng rồi còn gì? Được nghỉ tận mấy tháng. Cậu muốn nghỉ ngơi thì bên cạnh tôi còn có giường trống đây này. Tôi đang chán vì chẳng có ai bầu bạn trong đây. “

Tiêu Chiến còn nói thêm.

“ Hay cậu vào đây nhé? “

Anh cười cười nhìn Tuấn Lãng.

“ Thôi thôi, không cần đâu. Nếu được nghỉ ngơi mà theo cách này thì nghe đau quá... “

“ Nếu không muốn vậy thì làm cho tốt công việc của cậu đi. “

Thiếu Huy nghiêm khắc nhìn Tuấn Lãng nói.

“ Vâng vâng, tôi biết rồi, thưa \- lão \- đại. “

Tuấn Lãng gật gật đầu, vừa nói vừa nhấn mạnh ba từ cuối.

“ Thôi, không nói nữa. Tiêu Chiến! “

“ Vâng? “

“ Cậu cứ việc yên tâm mà nghỉ ngơi ở đây. Còn Vương Lam, Tuấn Lãng! “

Anh lớn tiếng gọi hai người đó.

“ Có! “

Hai người bọn họ giật mình, nhìn Bạch Thiếu Huy nghiêm túc trả lời. Vì bây giờ Thiếu Huy đã vào mode ‘ lão đại ‘ rồi.

“ Hai người các cậu nhớ xử lý việc này nhanh gọn lẹ và nhớ thường xuyên vào chăm sóc Tiêu Chiến. “

“ Vâng! “

William Vương Lam và Lâm Tuấn Lãng đều đồng thanh trả lời.

“ Giờ tôi phải đi rồi, các cậu cứ ở lại đây trò chuyện với Tiêu Chiến đi. “

Bạch Thiếu Huy nói rồi vội bước khỏi phòng bệnh.

“Cậu ấy đi đâu đâu mà trông vội vàng thế? “

Vương Lam quay sang hỏi Tiêu Chiến.

“ Còn vì ai nữa, cậu ấy về nhà với vợ của cậu ấy đấy. “

. . .

Bạch Thiếu Huy đi trên hành lang của bệnh viện, các y tá nữ, ai ai cũng nhìn anh. Tất cả bọn họ đều mê mẩn, say đắm trước vẻ đẹp nam thần của anh. Còn có người làm liều, dám tiếp cận Thiếu Huy bằng cách cố tình đụng vào anh.

“ Ah! “

“ ... “

Anh đứng yên đó, im lặng nhìn cô ta bắt đầu giở trò.

“ Xin lỗi anh nhé! Tôi lỡ va vào người anh rồi. Anh đừng để ý đến nhé! “

Cô ta õng ẹo, dụi bộ ngực của mình vào ngực Bạch Thiếu Huy. Nói với giọng điệu như làm nũng, hai tay cô ta còn đặt lên ngực của anh nữa.

“ Cút! “

Bạch Thiếu Huy khó chịu cau mày. Buông ra một chữ khiến cho cô ta sững người, rợn cả tóc gáy bởi sự lạnh lùng trong giọng nói và lẫn cả nét mặt của anh.

“ T \- tôi xin lỗi. “

Ả ta run rẩy, lắp bắp trả lời Thiếu Huy rồi chạy vụt đi.

Anh nhanh chóng rời đi, anh không muốn trên người của anh lại mang mùi nước hoa nồng nặc đó của ả.

Cách làm việc của ả thật chẳng ra làm sao. Xịt dầu thơm nồng nặc như thế thì sẽ gây khó chịu cho nhiều bệnh nhân ở đây.

Bạch Thiếu Huy chẳng muốn dây dưa gì nhiều với cái thể loại phụ nữ đó. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhạc để được gặp Huyết Hồ thôi. Chỉ vì cô ta mà anh đã trễ vài phút để gặp Hồ Điệp rồi đấy.