“ À mà, anh này...thôi, không có gì đâu... “
Huyết Hồ Điệp dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại thôi. Cô nghĩ chắc anh cũng không muốn cô xen vào đời sống riêng tư của anh.
“ Vậy chồng đi đây. Vợ ở nhà cứ ngủ trước đi nhé, không cần phải chờ chồng đâu. “
“ Vâng...tạm biệt anh. “
Huyết Hồ Điệp nở một nụ cười tươi nhìn anh, nhưng trong mắt cô lại ánh lên một tia buồn bã.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất khỏi tầm mắt của cô.
“ Haiz... “
Hồ Điệp thở dài một tiếng rồi xoay người đi trở về phòng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Về đến phòng, Huyết Hồ Điệp mở cửa đi ra ngoài ban công. Cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao rồi lại nhìn về phía xa xăm.
Trong đầu Hồ Điệp bây giờ chỉ suy nghĩ đến mỗi một việc.
Đó là Bạch Thiếu Huy đi đâu mà lại mặc đồ đẹp như thế. Chẳng lẽ anh lại đi đâu đó...có gái gú à?
Không, chắc không phải đâu. Suy nghĩ của anh chỉ là của một đứa trẻ năm tuổi thôi mà. Làm gì có chuyện gái gú chứ. Không biết có đúng như thế không?...
" Aizz... "
Hồ Điệp vò đầu bức tóc.
Thật ra vào lúc nãy \- cô đi theo anh xuống dưới, Huyết Hồ Điệp đã rất muốn hỏi nhưng không dám.
" Không biết giờ này anh ấy đang làm gì? "
Bạch Thiếu Huy chỉ mới đi chưa được mười phút là Huyết Hồ Điệp đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
. . .
Trên xe, Thiếu Huy đang suy nghĩ về việc khi nãy.
Có vẻ như Hồ Điệp muốn hỏi anh điều gì đó nhưng lại không hỏi, và còn nụ cười đó nữa. Nụ cười đó là để cô che giấu cảm xúc.
" Chẳng lẽ mình làm gì hay nói gì sai à? "
Anh khoan tay, nhắm mắt suy nghĩ lại xem có làm gì sai với cô không.
" Làm gì có nhỉ! Không lẽ mình đi ra ngoài nên cô ấy buồn à? "
" Thôi thôi, Không nghĩ nhiều nữa. "
" Lão đại có chuyện gì phiền lòng sao? "
Một trong những người vệ sĩ của Bạch Thiếu Huy lên tiếng, anh đảm nhận vai trò tài xế.
" Không có gì. "
Những người Thiếu Huy chọn làm vệ sĩ đều là người trong bang của anh.
Một số vệ sĩ làm trong gia đình là người trong bang của Bạch Thiếu Huy. Nhưng dĩ nhiên ngoài anh ra thì chẳng có ai biết chuyện này.
" Trong bang vẫn ổn đúng không. "
Giọng anh trầm, lạnh lùng. Khiến ai nghe sẽ cảm thấy rợn cả người.
" Vâng, mọi chuyện vẫn tốt thưa lão đại. "
Anh vệ sĩ nhanh nhẹn trả lời.
Dù sao thì anh ấy cũng đã khá quen với giọng nói âm độ đó của Bạch Thiếu Huy rồi.
Nhưng lúc Thiếu Huy tức giận thì nét mặt lẫn giọng nói của anh càng làm cho người khác cảm thấy sợ đến run người, đã vậy còn cảm thấy áp lực nữa.
" Ừm, tốt. "
Anh gật đầu hài lòng.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Bạch Thiếu Huy cũng đã đến điểm hẹn \- một quán bar vô cùng nổi tiếng.
Anh bước xuống xe, theo sau anh là ba người vệ sĩ.
" Oh! Chào Bạch lão đại, lâu rồi không thấy anh. Mời anh vào! "
Người canh cửa thấy Thiếu Huy thì niềm nở chào anh.
Thiếu Huy không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, lạnh lùng bước vào trong.
Vừa bước chân vào, anh đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình, sôi động.
Bạch Thiếu Huy sải bước đi nhanh về phía phòng VIP ở trên lầu hai.
" Ba người đứng ở ngoài canh cửa, không có lệnh của tôi thì tuyệt đối không được bước vào, cho dù là nửa bước chân. "
Anh quay lại nói với bọn họ.
" Vâng! "
Ba người họ gật nhẹ đầu, dõng dạc, đồng thanh nói.
Nói xong, Thiếu Huy mở cửa đi vào trong. Bên trong phòng, ngoài Tiêu Chiến ra còn thêm hai người nữa.
" Oh ya! Nhân vật chính của chúng ta tới rồi! "
Một người có mái tóc màu nâu đất lên tiếng.
Người đó là Lâm Tuấn Lãng \- một trong những người bạn của Bạch Thiếu Huy. Anh cũng là một trong những người giàu có của thành phố giống như Bạch Thiếu Huy vậy.
Lâm Tuấn Lãng có vẻ ngoài vô cùng lãng tử, đào hoa. Khuôn mặt đó đã khiến cho biết bao cô gái chết mê chết mệt vì anh. Nhưng đối với Tuấn Lãng thì những người phụ nữ đó chỉ là thứ vui cho anh mà thôi.
" Cậu đến trễ năm phút, phạt năm ly. "
Tuấn Lãng cười cười nói.
Hai bên cạnh anh có hai cô gái ăn mặc vô cùng sexy và quyến rũ đang dựa vào người anh.
" Cậu đang ép rượu tôi đấy à? "
Thiếu Huy hơi cau mày, nhếch mép cười. Anh đến gần chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống. Có vẻ như anh đã quá quen thuộc với hình ảnh trước mắt.
" Thôi nào, đừng cho cậu ấy uống nhiều quá. Chúng ta sẽ hối hận đấy.
Thêm một người nữa lên tiếng.
Anh ấy tên là William Vương Lam. Vì là con lai nên Vương Lam có mái tóc màu vành kim óng ánh, đôi mắt xanh biếc như Sapphire.
William Vương Lam cũng đẹp không kém gì Bạch Thiếu Huy, Lâm Tuấn Lãng và Tiêu Chiến.
Nhưng anh có phần nhã nhặn\* và nho nhã\* hơn bọn họ nhiều.
\( Nhã nhặn: Lễ độ, đúng mực trong quan hệ tiếp xúc.
Nho nhã: Có dáng vẻ tao nhã của người có học thức. \)
Tuy nhiên, khi Vương Lam tức giận thì sẽ trở thành một người hoàn toàn trái ngược với tính cách thường ngày. Khi trong trạng thái đó, Thiếu Huy, Tiêu Chiến và Tuấn Lãng gọi anh là Devil William.
" Cậu lo cho Thiếu Huy sao, Vương Lam? "
" Đừng lo, tửu lượng của cậu ấy tốt lắm, không say được đâu. "
" Tôi không lo về việc đó. "
" Chứ cậu lo về việc gì? "
Lâm Tuấn Lãng nghiên đầu hỏi.
" Tôi sợ cậu ấy sẽ 'trả thù' gấp đôi đấy. Đến lúc đó chúng ta hối hận cũng không kịp. "
" À đúng nhỉ, tôi quên mất. "
Tuấn Lãng gãi gãi đầu.
" Các cậu đã bị một lần rồi mà chưa chừa à? "
Tiêu Chiến nói thêm.
" Ha ha! "
Nghe William Vương Lam, Lâm Tuấn Lãng và Tiêu Chiến nói thế thì Bạch Thiếu Huy liền bật cười.
" Này Vương Lam, cậu hiểu ý tôi thật đấy! "
Anh mỉm cười nhìn Vương Lam.
" Quá khen! "
" Thôi, tạm bỏ qua chuyện này qua đi. Vào vấn đề chính này. "
Tiêu Chiến lên tiếng.
" Thông tin của cô ấy đây. "
Anh đưa tập hồ sơ cho Thiếu Huy.
Thật ra thì Tiêu Chiến cũng là một trong ba người bạn của Thiếu Huy, nên lúc đi chơi ở bên ngoài như thế này thì Tiêu Chiến có thể xưng hô thoải mái với anh.
Bạch Thiếu Huy gật đầu, vương tay cầm lấy tập hồ sơ rồi mở ra xem.
Trong đó ghi:
\( Chữ mình ghi in nghiên là chữ trong hồ sơ nha. \)
" *Huyết Hồ Điệp, con ruột nhà họ Thanh:
Ba* *ruột: Thanh Đình Luận*.
*Mẹ ruột: Hồ Thanh Yến*.
*Con nuôi nhà họ Huyết:
Ba nuôi: Huyết Sở Tiêu.
Mẹ nuôi: Hạ Á* *Hiên*.
*Ba mẹ ruột mất vào năm ba tuổi trong một vụ hỏa hoạn tại *nhà*. Không ai trong dòng họ gia đình muốn nhận nuôi Huyết Hồ Điệp nên đã bị* *đưa vào trại trẻ mồ côi*.
*Chính vì cơn hỏa hoạn đó đã khiến cho sự nghiệp của nhà họ Thanh xuống dốc trầm trọng*, *nhưng nó cũng đã ổn định lại sau một tuần vì có người tiếp quản sự nghiệp*. "