Ông Xã Ngỗ Ngược

Chương 31




Nhìn dòng chữ trong tin nhắn thực sự trong lòng cô cũng có chút cảm động, nhưng cô không chắc những dòng chữ này là do thật lòng hay chỉ phút chốc nghĩ tới cô mà nói ra.

Anh là người đầu tiên cô cảm thấy rung động cũng là người đàn ông cùng cô đi vào một thế giới mà cô chưa từng đặt chân tới, nhưng cũng là người khiến cô cảm thấy đau lòng nhất.

Có thể anh cho mọi thứ anh làm là bình thường, nhưng cô cũng là con người bình thường thôi, cũng biết vui biết buồn, cũng có lòng tự trọng, và cũng cảm thấy tổn thương khi anh làm ra những điều như thế.

Suy cho cùng thì người anh yêu thương cũng không phải là cô, Bởi vì nếu anh yêu thương cô thì anh đã không lạnh lùng, thờ ơ với những việc mà người khác đã làm với cô.

Ngay cả khi bị mẹ anh khinh thường, Anh cũng chưa từng đứng ra bảo vệ.

Nếu như thật lòng yêu cô, thì đã không để cho lục tiểu mạn bước chân vào ngôi nhà đó, đã không để cô ta ngủ ngay tại trong căn phòng của mình.

Nếu thật lòng yêu, thì đôi chân đã không bước vào trong, đã không ôm người con gái đó, đã không cùng cô ta...

Thất vọng...

Chát đắng trong lòng....

Nếu đã không thể yêu, thì cái danh vợ trên danh nghĩa ấy có ý nghĩa gì...

Nếu không thể yêu.... Thì đừng bắt cô đứng vào vị trí người thứ ba.

Tuy cô không phải là nữ chính trong một bộ truyện ngôn tình, Nhưng cô cũng không muốn mình trở thành nữ phụ trong câu truyện của người khác...

Anh đã từng nói: tôi cho cô tiền và tôi có thể làm mọi thứ với cô...

Lúc đó cô cũng đồng ý, Bởi vì cô Không có tiền....

Bây Giờ cô mới biết danh dự của bản thân bị bán đứng từ giây phút đó. Chỉ vì đồng tiền mà không có lòng tự trọng, không có chính kiến, như vậy Liệu có quá bất công với bản thân hay không?

Bây giờ đã bước ra khỏi Căn nhà đó, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện quay lại.

Lục tiểu mạn Đã đồng ý cùng anh ta kết hôn, Vậy thì không cần thiết phải đi tìm cô mới phải?

Còn số tiền mà cô nợ, Nếu cố chấp đòi ngay thì cô có thể bán nhà đi để trả.

Còn nếu như có chút thương tình vì cô đã chịu đựng suốt thời gian qua, thì có thể cho cô thời gian để trả dần.

Mặc dù trong lòng đang rất đau khổ nhưng tiểu Dĩnh biết mình không thể sống dựa dẫm vào người khác mãi được, cô lên các trang mạng để tìm việc làm.

Cô có bằng đại học, nhưng lại không có kinh nghiệm. Để tìm được một công việc phù hợp, mức lương không đến nỗi quá tệ thì cũng không phải là chuyện đơn giản.

Chưa biết nên nộp hồ sơ vào công ty nào thì chị Lâm về.

- nấu cơm chưa?

- Dạ em nấu rồi chị ạ.

- Xem ra cũng không đến mức quá tệ.

- em mang ơn chị mà, nấu một bữa ăn cũng đâu có gì khó khăn.

- đấy là những con người biết điều họ mới nghĩ như thế? Còn với những kẻ Chỉ biết nhờ vả người khác thì không biết như thế đâu.

Tiểu Dĩnh chỉ biết Cười mỉm, nếu như cô là con người lười biếng thì có lẽ đã không ở được nhà Âu Phàm suốt thời gian qua. Chắc có lẽ đã bị anh ta đuổi đi từ khi mới bước chân vào rồi. Chị Lâm thấy tiểu Dĩnh ngồi trước màn hình máy tính, chị hỏi.

- đang làm gì?

- Em định tìm chỗ để nộp hồ sơ xin việc.

- Thời buổi giờ tìm việc đâu có dễ, Nếu dễ dàng thì chị mày đã không phải làm tài xế taxi rồi.

- Em có bằng đại học...

- bằng Đại học giờ chỉ đáng Vứt vào sọt rác thôi, thế mày nghĩ chị mày không có bằng đại học à? Ấy vậy mà Giờ chỉ đi làm tài xế taxi thôi đấy?

- trước em cũng đi xin việc ở rất nhiều nơi, nhưng vẫn chưa xin được. không biết giờ thế nào nữa.

Chị Lâm suy nghĩ một lát rồi nói:

- chị về quê 2 ngày đã, rồi lên chị hỏi cho chỗ này. Trước người ta giới thiệu cho chị nhưng mà Tại chị làm công việc này cũng quen rồi, giờ muốn đi đây đi đó chứ không ngồi một chỗ ở văn phòng được.

- Vậy là em có thể đi làm được hả chị?

- để từ từ đã, làm gì mà cứ rối hết cả lên. Mà chị Mày nói trước, Nếu có xin được ở chỗ đó thì phải sang tỉnh khác, chứ ở đây không làm được đâu.

Đi chỗ khác ư, Vậy là cô phải rời xa nơi này? Rời sao gia đình mình?

Nhưng như vậy cũng tốt, Ít ra cô cũng rời khỏi được nơi đau thương này...

- sao? Không nỡ rời khỏi cái thằng khốn kiếp đó à?

- Em Không Có...

- như vậy là tốt đấy. Đàn bà thì cũng phải biết mạnh mẽ, như vậy mới có thể tồn tại được ở thế giới này. Chứ cả đời ăn nám vào thằng đàn ông thì suốt đời này nó sẽ coi thường.

- vâng...

- mày thấy chị không? Gần 30 tuổi đầu rồi nhưng vẫn chưa thèm lấy chồng. Biết tại sao không? Đàn ông trên đời này 10 thằng thì 9 thằng đểu giả, còn một thằng kia thì cũng ẩm ương... Nếu muốn hạnh phúc thì tốt nhất nên ở một mình...

- chị không thấy buồn hay sao?

- có gì phải buồn, đợi kinh tế một vài năm nữa ổn định chị đi kiếm đứa con. Lúc đấy tha hồ mà vui chứ có gì đâu.

Tiểu Dĩnh thấy Suy nghĩ của chị Lâm thực sự cũng đúng, giống như cô bây giờ vậy...cũng không hiểu Lấy chồng để làm gì?

- Chị nói trước nhé, Nếu như mà chị xin được việc cho mày ở chỗ đấy thì phải đi về phía Bắc đấy, cũng phải mấy nghìn cây số Chứ chẳng đùa đâu.

- xa như thế sao chị? Nhưng ở ngoài đó Em không quen ai cả.

- Đúng là những đứa chưa va chạm như mày thì chẳng bao giờ mở mang được đầu óc. Làm gì có ai lúc đầu mà quen được, cái gì cũng phải từ từ chứ.

- Nhưng em sợ lắm...

- Vậy thì thôi Đừng Đi, lúc nào cũng sợ thì bao giờ mới tự mình thoát ra được cái vỏ kén của bản thân. Bảo sao gia đình nhà chồng nó hành hạ, mà cái mặt thằng chồng mày cũng vũ phu quá cơ. Tao nhìn tao còn thấy sợ nữa nói chi là mày.

Tiểu Dĩnh ngạc nhiên khi nghe thấy chị Lâm nói, Làm sao chị Lâm lại biết được Âu Phàm, Chuyện này sao có thể?

- Sao chị biết mặt chồng em? Chị đã gặp anh ấy rồi ư?

- anh ấy cái gì mà anh ấy, chưa gọi thằng là may lắm rồi. Sáng nay hắn ta có tới tìm tao, để điều tra tung tích của mày...

Tiểu Dĩnh giật mình, Có khi nào chị Lâm đã nói ra cho anh biết là cô đang ở đây không?

- chị, Đừng nói là chị đã nói cho anh ấy biết rồi nhé?

- tao xấu nhưng đâu có ngu, chí thì cũng còn khôn hơn mày. Lại đi lấy cái thằng trông mặt mũi chẳng có chút hiền lành gì cả. Tao chưa có nói gì hết.

- Nhưng tại sao anh ấy biết đến chị mà tìm?

- những thằng nó có tài sản kếch xù như thế thì đầu óc nó khôn lắm, đâu có dễ gì mà qua mặt. Nếu như không phải tao bươn chải gần chục năm Ở cái xã hội này thì có lẽ đã bị cái mặt của nó dọa cho đến phải khai hết rồi.

Tiểu Dĩnh nghe chị Lâm nói thì thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn quay lại nơi nó nữa, không muốn nhìn người mình yêu thương hạnh phúc bên người khác nữa.

Cũng không muốn anh dùng bất cứ một thứ lòng thương hại nào áp đặt lên người cô...

Tổn thương...

và chỉ có tổn thương mà thôi....

Nhưng trong lòng cô khi nghĩ tới bà Nội thì lại cảm thấy áy náy, cô rất muốn nói cho bà biết là mình ở đâu để bà khỏi lo lắng. Nhưng chỉ sợ nói ra bà sẽ lại nói với Âu Phàm, nên cô không dám.

- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau dọn cơm ra ăn để chị còn về quê.

- chị đợi em hồi lát ạ.

Vừa ăn cơm chị Lâm vừa dặn dò...

- ở cái xóm trọ này an ninh rất tốt, nên không có gì phải lo lắng. Nhưng mà trong mấy ngày chị đi thì tốt nhất mày đừng mò ra ngoài, mất công bị phát hiện thì nó lại bắt về không ai cứu được mày đâu.

Cảm thấy rất áy náy với Âu Phàm vì đã để chị lâm nghĩ anh là một người xấu xa như thế. Bình thường anh cũng không đối xử với cô quá tệ, nếu như cô không ngu ngốc yêu anh thì mọi thứ đã không thành ra như thế này.

Hoặc nếu như bản thân cô biết duyên phận một chút, coi như ông chủ thì cũng không để mình tổn thương, đến mức phải nghĩ tới chuyện bỏ đi một nơi nào đó thật xa...

- Thôi ăn cơm đi, chị chỉ có mấy lời dặn như thế thôi. Tương lai còn dài.. Có gì phải lo lắng...

Chị Lâm ăn cơm xong thì lấy ba lô rồi đi, trong căn phòng lúc này Chỉ còn một mình tiểu Dĩnh, nỗi buồn lại tăng thêm một chút.... Bản thân cô như bị chìm Dần vào trong chính cái nỗi buồn đó...

Ở nhà bà nội.....

- con mau nói cho ta biết? Đã có chuyện gì xảy ra, Tại sao Tiểu dĩnh lại bỏ đi?

Bà nội đang vô cùng tức giận, không ngừng chất vấn Âu Phàm

- Con Xin Lỗi....

- Ta thật không thể thể nào chấp nhận được hành động của con? Nếu như ta là tiểu Dĩnh ta cũng sẽ bỏ đi mà thôi.

- Tại sao bà lại nói như vậy?

- con còn không hiểu hay sao? Nếu như Tiểu Dĩnh đưa một người đàn ông khác về sống chung, thì con sẽ thấy thế nào?

Âu Phàm lúc này chỉ biết im lặng, vì anh đã thực sự hiểu ra cái sai của mình bắt đầu từ đâu. Nếu như anh không Bước vào phòng của tiểu Mạn, nếu như không vì sự cả tin của mình mà mắc phải mưu của cô ta thì có lẽ tiểu Dĩnh đã không bỏ đi...

Bà nội cầm chiếc gối ném mạnh vào người Âu Phàm, bà quát lớn:

- con mau cho người đi tìm Tiểu Dĩnh đi, con bé làm sao có thể đi xa được. Chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi.

- con đã tìm cô ấy từ sáng tới giờ rồi, nhưng vẫn không thấy.

- ngu ngốc, có nhiều tiền để làm gì mà không biết thuê thám tử để đi điều tra? Hay bản thân mày nghĩ mất cũng được mà không có cũng được, ngay từ đầu mày đâu có yêu thương gì con bé.

Yêu?? Câu nói của bà nội khiến cho Âu Phàm sững người? Anh thực sự đã yêu tiểu Dĩnh???

Trước giờ anh chưa từng suy nghĩ tới việc này, không tìm thấy cô Suy Nghĩ Trong Anh bắt đầu trở lên rối loạn, ngay lập tức muốn đi tìm rồi đưa cô về...

Chỉ cần khi trở về nhà mà không thấy bóng dáng của cô, là mọi thứ dường như không tồn tại chút sức sống....

Trước đây anh sống không cần cô, Cuộc sống vẫn vô cùng tốt đẹp...

Nhưng bây giờ không có cô, mọi thứ sao trở lên Nhạt nhẽo quá...

Đang Nói chuyện với bà nội thì tiểu Mạn gọi liên tục, anh thực sự không muốn nghe thấy giọng nói giả tạo ấy, không muốn bất cứ một thứ gì khác....

Rời khỏi nhà bà nội, mệt mỏi trở về nhà vì nhận được cuộc gọi gấp của ba mẹ.

Ba Mẹ cùng tiểu Mạn ngồi một chỗ, giống như đang chờ anh về để nói chuyện.

Ba anh hỏi:

- con đã tìm thấy con bé chưa?

- con chưa tìm được.

- con đã tìm ở những đâu rồi, ngay cả chiếc taxi chở cô ấy đi con cũng đã hỏi kĩ rồi, nhưng cô ta cũng không biết cô ấy đã đi đâu.

Tiểu Mạn nhíu mày, tài xế taxi ư? Sắp có chuyện thú vị xảy ra rồi..

Bà Mỹ Dung thấy như vậy thì vui lắm, Bởi vì trong lòng bà lúc này hơn ai hết là mong Tiểu Dĩnh đi luôn không về nữa, để bà có thể cưới được tiểu Mạn về làm Dâu, bởi vì trong lòng bà ta lúc nào cũng nghĩ đến chuyện Môn Đăng Hộ Đối, không muốn con trai mình lấy một người phụ nữ nghèo làm về làm vợ. Sợ rằng sẽ bị mang tiếng, sợ rằng khi bước chân ra ngoài không cùng đẳng cấp với những người trong giới làm ăn. Bà ta lền nói với Âu Phàm.

- đây là nhà chứ không phải là cái chợ, nó đã đi rồi thì con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nó bỏ đi, được một lần thì sẽ có những lần khác. Loại con dâu như thế mẹ tuyệt đối không chấp nhận đâu.

Âu Phàm im lặng không muốn nói gì nữa, lời của bà nội cứ hiện lên trong đầu, bây giờ - ngay giờ phút này anh cảm thấy mình đúng là một thằng vô dụng.... Đến cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không giữ được....

Tiểu Mạn ngồi bên cạnh chăm chú nghe nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ lời nào, khi cuộc nói chuyện kết thúc cô ta bỏ lên phòng rồi gọi điện cho một người.

- giúp tôi điều tra một người, xem bây giờ cô ta đang ở đâu. Càng nhanh càng tốt, muốn bao nhiêu cũng được...

Bây giờ cô ta đã nghĩ ra được cách khiến cho Tiểu Dĩnh phải đi mãi mãi và không có ý định quay về nữa, những trước tiên phải tìm được tiểu Dĩnh, phải tìm được trước Âu Phàm thì kế hoạch mới có thể thành công được....

Cô ta nở nụ cười xảo trá, đã có mẹ chồng làm bình phong thì không ai có thể đuổi được cô ta đã khỏi căn nhà này. Tình cảm với Âu Phàm sẽ từ từ vun đắp, chỉ cần không có tiểu Dĩnh ở đây thì chắc chắn sớm muộn gì Âu Phàm cũng sẽ quay trở lại yêu thương cô ta như lúc ban đầu.

Chỉ cần nghĩ đến Cảm Xúc Ngọt Ngào Tối qua khi cùng Âu Phàm là trong lòng cô ta lại lâng Lâng Sung Sướng, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào Cô ta cũng sẽ cướp lại anh cho bằng được.