Ông Xã, Mau Kí Đơn Ly Hôn

Chương 45: Trời Đất Khó Dung




Lúc này tại hội trường của buổi lễ.

Tất cả các tân khách cũng đã đến đông đủ, người đến tham dự hôn lễ này, không phú cũng quý, hay có thể nói đều là những người có chút tiếng tăm, có thế lực, hoặc là những đại minh tinh.

Mỗi vị tân khách đều ngồi vào chỗ của mình, cười nói chào hỏi nhau, muôn màu muôn vẻ.

Giới truyền thông đang vây kín ở cửa hội trường ngay cả một giọt nước cũng khó lòng lọt qua được, chỉ sợ mình không cẩn thận bỏ qua chi tiết đặc sắc nào đó.

Mà hiện tại.

Bản nhạc hôn lễ vừa vang lên, ánh mắt của mọi người, đồng loạt rơi vào sự xuất hiện của cô dâu và chú rể từ phía hội trường đi vào lễ đường.

Chú rể, là người mà ai ai cũng đều biết, Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Bạch thị, đại thiếu gia của nhà họ Bạch, là người đàn ông độc thân có giá trị nhất, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn rạng ngời, hào hoa phong nhã.

Giờ phút này, anh đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, cắt may vừa vặn, làm nổi bật lên vóc người cân đối trông mị hoặc vô hạn.

Gương mặt của người đàn ông này càng không cần phải nói, khóe môi vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này khiến cho biết bao nhiêu thiếu nữ si mê ngưỡng mộ.

Mà cô dâu thì ngược lại, cơ hồ chẳng có người nào biết được cô gái này là ai.

Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, dáng người xinh đẹp, đều khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi.

Cô gái như vậy, thật xứng với tổng giám đốc Bạch, đúng là trai tài gái sắc, trời sanh một đôi.

Ngày hôm nay, phù rể, phù dâu cũng rất xuất chúng, nam minh tinh nổi tiếng Bạch Tu Văn, kết hợp với nữ hoàng điện ảnh Đường Thanh Thanh.

Mấy người họ đi đến đâu, ở đó liền trở nên sáng chói, làm che mờ mọi vật xung quanh.

Nghe nói, hôn lễ ngày hôm nay, còn được giới truyền thông truyền hình trực tiếp, trên các màn hình đặt ở mỗi con phố lớn, ngõ nhỏ đều chiếu đến cảnh tượng này.

Chú rể và cô dâu tay trong tay đi tới chỗ mục sư, kính lễ, sau đó mục sư liền cầm kinh văn lên tuyên đọc.

Sau khi lời tuyên thệ đơn giản lại trang trọng kết thúc, mục sư liền chuyển sang hỏi chú rể: " Bạch Chấn Hưng, con có nguyện ý cưới cô gái này làm vợ, bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, cũng vẫn chung thủy với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

Bạch Chấn Hưng nhìn cô gái trước mắt, trên mặt mặc dù không có chút biểu tình dư thừa nào, nhưng trong ánh mắt, chất chưa rất nhiều điều, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết, tình cảm của mình đối với cô.



Đúng vậy, anh rất yêu người con gái này.

Cô giống như nàng tiên từ trên trời rớt xuống, là món quà mà ông trời ban tặng cho anh.

"Con nguyện ý."

Theo tiếng đồng ý của chú rể, mục sư lại chuyển sang hỏi cô dâu: "Vương Gia Nhĩ, cô có nguyện ý gả cho người đàn ông này hay không, bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, cũng vẫn chung thủy với anh ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

Vương Gia Nhĩ ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, vẻ mặt ngưng đọng hơi ngẩn ngơ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu cũng không trả lời câu hỏi của mục sư.

"Gia Nhĩ?"

Theo tiếng xôn xao bàn tán của các tân khách ở bên dưới, Bạch Chấn Hưng liền nhỏ giọng nhắc nhở.

Vương Gia Nhĩ lúc này mới phản ứng kịp, nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu nói: "Con..."

"Đợi một chút!"

Đang lúc ấy thì, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thất thanh.

Mọi người thấy thế liền ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông, bế một cô bé khoảng ba bốn tuổi, vô cùng lo lắng xông lại, ôm lấy Vương Gia Nhĩ

Trong lúc tất cả mọi người đều đang sửng sốt, không hiểu chuyện này là như thế nào.

Thì….

Người đàn ông kia liền khóc rống lên, nắm tay Vương Gia Nhĩ nói: "Gia Nhĩ, Gia Nhĩ à, tại sao em có thể gả cho người khác được, em không thể làm như vậy, em đừng bỏ rơi hai cha con anh mà!"

Nói xong, người này liền kéo cô con gái nhỏ qua, khóc lóc nói: "Tiếu Tiếu, mau gọi mẹ đi, mẹ sẽ không bởi vì con có bệnh ung thư mà quên mất con đâu, mau gọi mẹ đi con."

Cô gái nhỏ cũng rất nghe lời, lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân Vương Gia Nhĩ: "Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ Tiếu Tiếu lại, sau này Tiếu Tiếu sẽ nghe lời mà, mẹ...''

Từng tiếng mẹ lại là từng tiếng xôn xao của mọi người.



Tựa hồ rất nhiều người đều hiểu ngọn ngành.

Người con gái hiện tại đang chuẩn bị kết hôn cùng với đại thiếu gia nhà họ Bạch, thật ra là người đã có gia đình, hơn nữa, còn có cái con gái lớn như vậy.

Vậy chẳng phải cô ta gả cho Bạch đại thiếu chỉ vì tiền tài của anh thôi sao!

Người ta châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.

Mặt Vương Gia Nhĩ mờ mịt, nóng nảy đến luống cuống tay chân.

Cô ta nhìn sang Bạch Chấn Hưng, giải thích: "Anh Hưng, không phải đâu, em không hề biết bọn họ, Hưng..."

Bạch Chấn Hưng trầm mặc, khó xử đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Anh thật không nghĩ tới, trong hôn lễ của mình lại xuất hiện một tình huống cẩu huyết như thế chẳng khác gì phim truyền hình nhiều tập cả.

Vương Gia Nhĩ đã có chồng? Ngay cả con cũng đã có rồi sao?

Anh thật không tin, không tin cô gái mà mình yêu, lại có thể lừa gạt anh trắng trợn như thế.

Lúc này, Bạch Chấn Đại và Triệu Thục Hoa đi lên sân khấu, kéo Vương Gia Nhĩ đến chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ là gì của cô?"

Gia Nhĩ liền lắc đầu giải thích: "Cháu không biết, cháu thật sự không biết bọn họ."

"Gia Nhĩ, làm sao em có thể không có lương tâm như thế, anh là chồng trước của em mà, em cũng chỉ vì ham hư vinh, cũng bởi vì con gái mắc bệnh ung thư, cho nên mới vứt bỏ hai cha con anh mà dứt áo ra đi."

Người đàn ông kia nói xong, còn quỳ gối ôm lấy chân Vương Gia Nhĩ, vô cùng chật vật: "Bà xã à, con gái quả thật rất cần em, em đừng bỏ cha con anh lại, bà xã à..."

Cô gái nhỏ cũng khóc rống lên ôm lấy chân của cô ta van xin: "Mẹ, mẹ, sau này Tiếu Tiếu sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Tiếu Tiếu mà."

Vương Gia Nhĩ trở nên nóng nảy, luống cuống tay chân đá văng hai người họ ra, rồi quay sang giải thích: "Cháu không biết bọn họ, cháu thật sự không biết bọn họ."

Sau đó, cô ta liền nắm lấy tay Bạch Chấn Hưng nói: "Hưng à, anh phải tin em, em thật sự không biết bọn họ."

"Không biết? Không biết vậy tại sao bọn họ phải nói như thế chứ?" Bạch Chấn Đại tức giận đến mặt cũng xanh như tàu lá, hung dữ nhìn Vương Gia Nhĩ chằm chằm: "Ngươi phụ nữ như cô, vứt chồng bỏ con, ngay cả trời đất cũng khó dung."