Ông Xã, Mau Kí Đơn Ly Hôn

Chương 24: Điều Tra Giúp Tôi Một Người




Bên đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng nói nam tính lại lạnh lùng: “Có lời mau nói."

Thẩm Diễm hướng về phía tấm gương bày ra một kiểu pose hình kinh điển, tự cảm thấy bạn thân mình thật đẹp trai.

Anh phì cười một tiếng, rồi nói: “Vợ của cậu, Bạch Tử Cúc.”

Nghe thấy thế, giọng nói trong điện thoại đột nhiên dừng lại mấy giây.

Mấy giây trôi qua, người đầu kia mới hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Thế nào? Cậu muốn tới đây sao?” Thẩm Diễm liền trêu ghẹo: “Đừng tới thì hơn, bởi vì cô ấy đi theo Bạch Duệ Thần tới đây, nhìn kiểu này, chắc là Bạch nhị thiếu muốn hiến tặng vợ của cậu cho tôi rồi? Cậu nói xem, tôi có nên nhận lấy đại lễ này của nhị thiếu hay không?”

“Thẩm Diễm, con mẹ nó cậu ăn gan hùm mật gấu rồi ha?”

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng rống giận của Hàn Minh Tuấn :“Nói mau, cậu đang ở chỗ nào?”

“Ở hộp đêm chứ ở đâu, bất quá, bây giờ cậu tới đây sẽ thích hợp sao? Cô nàng Gia Nhĩ không ở bên cạnh à?”

“Cút!”

Theo tiếng gầm giận dữ là tiếng điện thoại trực tiếp bị cúp.

Thẩm Diễm cầm điện thoại bĩu môi, lắc đầu, thở dài, cuối cùng lại trở về phòng bao.

Nhưng sau khi quay lại, Thẩm Diễm phát hiện người bên cạnh Bạch Duệ Thần không thấy đâu cả, mới vừa ngồi xuống, liền không khỏi hỏi: “Cô em của cậu đâu?”

Bạch Duệ Thần lười phải trả lời, trực tiếp lấy ra một phần hợp đồng đưa tới trước mặt anh: “Tôi đã chuẩn bị tốt hợp đồng rồi, cậu bảo anh ta tới ký tên đi!”

Thẩm Diễm nhìn lướt qua hợp đồng kia một cái, cười cười rồi giao lại cho Bạch Duệ Thần :“A Thần, thật là đang tiếc, mảnh đất kia….Đã bị người khác giành trước một bước rồi.”

Vừa nghe thế, Bạch Duệ Thần liền cau mày hỏi: “Ai thế?”

“Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào, thật ra thì, tôi cũng không ngờ tời bọn họ sẽ coi trọng mảnh đất kia, nhưng hôm qua lúc tôi đến gặp chủ đất để bàn về vấn đề ký hợp đồng thì bọn họ lại nói rằng mảnh đất kia, đã bị Đế Hào thu mua mất rồi.”

Tập đoàn Đế Hào?

Theo tin đồn, thì giám đốc của tập đoàn Đế Hào làm việc rất ngoan tuyệt, lạnh lùng vô tình, để đạt được mục đích không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Bạch Duệ Thần chưa từng thấy qua người kia, có lẽ tất cả mọi người cũng chưa từng gặp qua, chỉ được truyền thông đồn thổi rằng đó chính là một truyền thần có một không hai trong giới.

Anh không hiểu, lại hỏi: “Một mảnh đất nhỏ, tập đoàn Đế Hào lại lớn như vậy, thu mua làm gì chứ?”

Anh vốn muốn thu mua để làm bãi đỗ xe thi đấu, không nghĩ tới, ý định lại rơi vào khoảng không.

Thẩm Diễm cười cười đáp: “Tôi cũng không biết, chắc là tổng giám đốc của Đế Hào ăn no rửng mỡ! Bất quá không có mảnh đất kia cũng không sao, chúng ta lại đi tìm cái khác!”

Không có mảnh đất kia, Bạch Duệ Thần đối với cái gì cũng không hứng thú, liền đứng dậy muốn đi.



Thẩm Diễm liền kéo anh lại nói: “Này, hiếm khi mới tới đây một lần, chúng ta uống vài chén đã?”

Nghĩ đến việc Tử Cúc đi đến phòng rửa tay chưa quay lại Bạch Duệ Thần lại ngồi xuống.

Thẩm Diễm phân phó nhân viên phục vụ chuẩn bị rượu và đồ nhắm, hai người họ vừa uống vừa tán gẫu.

“Đúng rồi Diễm, cậu điều tra giúp tôi một người nhé.”

Thẩm Diễm giơ chén rượu lên, không hiểu ra sao, liền hỏi: “Điều tra ai? Từ lúc nào mà Nhị thiếu lại cảm thấy hứng thú vậy? Nam hay nữ?”

“ Hàn Minh Tuấn.”

Bạch Duệ Thần không nhìn thấy biểu tình đột nhiên cứng đờ của Thẩm Diễm, ngửa đầu uống một chén, tiếp tục nói: “Điều tra Hàn Minh Tuấn, cùng một người phụ nữ tên là Vương Gia Nhĩ, tôi nghĩ cậu hẳn cũng đã biết, Hàn Minh Tuấn mới vừa kết hôn với em gái tôi không lâu, không biết cậu ta đã làm ra chuyện gì, khiến cho em gái tôi hoài nghi, cậu đi điều tra giúp tôi nhé.”

“Chuyện này, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết được, hiểu chứ?”

Thẩm Diễm ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại: “Ok, không thành vấn đề.”

Buổi chiều, Tử Cúc cùng với Bạch Duệ Thần trở lại nhà họ Bạch, người vừa mới tiến vào, đã bị Hàn Minh Tuấn túm chặt lấy, sau đó dẫn ra khỏi biệt viện, nhét vào trong xe.

“Này, anh làm gì thế?”

Tử Cúc không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trừng mắt đi theo sau rồi lên xe với Hàn Minh Tuấn, trong lòng bùng lên giận dữ.

Thế mà người đàn ồn này lại không thèm lên tiếng, trực tiếp khởi động xe gào thét mà đi.

“ Hàn Minh Tuấn, anh bị điên rồi sao?”, Tử Cúc rất muốn mở cửa xe ra, nhưng anh lái xe với tốc độ quá nhanh, nên cô không dám tuỳ tiện.

Gọi nửa ngày mà anh vẫn không thèm để ý, cô cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa, để kệ xem anh có thể dẫn cô đi đến chỗ nào.

Nửa giờ sau, xe của Hàn Minh Tuấn liền dừng ở trước một ngôi biệt thự cảnh biển.

Tử Cúc đầy nghi hoặc buốc xuống xe, quan sát vị trí biệt thự, kề núi gần sông, chim hót líu lo, hoa thơm cỏ ngọt, hơn nữa, chung quanh đều thật thanh tĩnh, không khí lại vô cùng trong lành mát mẻ.

Cô kìm lòng không đậu, khẽ cười, rồi bật ra lời khen: “Nơi này thật đẹp.”

“Thế thì về sau cứ ở nơi này đi!”

Ném lại một câu nói, Hàn Minh Tuấn liền cầm chìa khoá tiến lên phía trước.

Đẩy cửa ra, anh đứng ở trước cửa biệt thự, đưa mắt quan sát cô từ đầu đến chân: “Vào xem đi.”

Tử Cúc không biết anh muốn làm gì, lòng tràn đầy nghi hoặc đi vào bên trong ngôi nhà.

Biệt thự này được bố trí thật giản nhã, theo phong cách Châu Âu, lại mang theo chút hương vị hoài cổ.



Cô cực kỳ thích kiểu thiết kế như vậy, dung hoà hai trường phái lại với nhau, cảm giác như đang lạc vào một toà cung điện xa hoa vậy, vì thế cô rất hưởng thụ không khí cao cao tại thượng này.

Nhưng mà....

Bố cục trong nhà này, vì sao thấy quen thuộc như vậy chứ?

Rồi đột nhiên, cô lập tức bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cầu thang cánh đó không xa, trong đầu đột nhiên có một hình ảnh vụt qua.

Ở trên bậc cầu thang kia, có hai người đang đứng, người đang đứng, người đàn ông dùng sức đẩy một cái khiến cho người phụ nữ đang mang thai ngã xuống dưới.

Tiếp đó là hình ảnh người phụ nữ mang thai kia nằm trên mặt đát, ngước nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, cô ta đã bị sảy thai mà người kia lại cực kỳ bình thản, khinh thường xoay người đi mất.

Nơi này, chính là nơi mà cô và anh đã chung sống với nhau ba năm.

Chiếc cầu thang kia vô cùng quen thuộc, tụa hồ như tận mắt nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình nằm trên mặt đất, giữa hai chân là máu tươi đầm đìa.

Không, cô không muốn ở nơi này, không muốn chút nào!

Cảm xúc truyền về khiến cho cô trở nên kích động, mặt mày thất sắc, xoay người rời khỏi đó.

Minh Tuấn không hiểu được phản ứng bất ngờ này của cô, lập tức tiến lên hai bước giữ chặt lấy cô: “ Tử Cúc”.

Cô liền giãy giụa hất tay của anh ra, nói: “Buông tôi ra.”

Anh không những không thả, ngược lại còn ôm cô vào trong lòng, siết chặt vòng tay hỏi: “Em lại làm sao thế? Chẳng lẽ không thích nơi này sao?”

Bạch Tử Cúc ở trong lòng anh vẫn giãy giụa không ngừng: “Anh mau buông tôi ra, Hàn Minh Tuấn, buông tôi ra.”

“Đừng náo loạn, nói với anh, vì sao em không vui? Nếu không thích anh sẽ tìm người trang hoàng lại.”

“Tôi không thích, kể cả anh có trang hoàng mười lần, tôi cũng không thích, buông tôi ra, để tôi đi đi.”

“ Tử Cúc ”. Thấy cô giãy giụa cùng gào thét như vậy khiến anh có chút không kiên nhẫn, liền hét lơn một tiếng, đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: “Đến cùng là em muốn ồn ào thế nào nữa? Chẳng lẻ không muốn theo anh sống qua ngày sao? Chẳng lẽ không muốn vì anh mà sinh con dưỡng cái sao? Ai lúc trước còn thề son sắt rằng sẽ sinh cho Hàn Minh Tuấn anh mười đứa con gái chứ.”

“Đừng náo loạn nữa, nghe lời đi!”

Nghe anh nói bằng chất giọng trầm trầm, đầy mê hoặc, toàn thân Tử Cúc đột nhiên cứng ngắc lại.

Ở trong trí nhớ của cô, người đàn ông này, chưa từng cho cô sắc mặt tốt bao giờ, chứ đừng nói đến việc ôm cô dịu dàng thủ thỉ như vậy.

Hiện tại anh ta lại như vậy, muốn làm cho cô cảm động sao?

Tử Cúc cười, sẽ không đâu, bởi vì tất cả những biểu hiện này đều là để gạt người.

Anh chính là một tên khốn nhưng lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, còn lâu cô mới tin tưởng con người này.

Nghĩ như thế, cô liền dùng hết sức lực đẩy anh ra, châm chọc nói: “Anh đừng hòng giả tạo ở trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ này của anh tôi càng cảm thấy ghê tởm.”