"Bảo bảo, đã nhiều lần như vậy, em còn khẩn trương thế."
Giang Ngộ Nhiên đỏ mặt, anh nắm lấy ống tay áo của Trương Hành Lam, trong lòng đích xác có vài phần cay chát, nghe được Trương Hành Lam nói lại sinh ra vài phần không phục. Nhưng Trương Hành Lam hiểu biết anh nhất, lúc anh nhăn mũi đã nâng eo anh làm anh thẳng người.
"Ngoan, nâng mông lên." Giang Ngộ Nhiên nghe lời nâng người lên, Trương Hành Lam thuận thế cởi quần anh. Lúc này Giang Ngộ Nhiên mở hai chân ra, tuy nói đây là làm quần dễ cởi, nhưng một mục đích khác cũng không cần nói cũng biết.
Giang Ngộ Nhiên bất tri bất giác, chờ khi anh cảm thấy hẹn với tư thế bây giờ, phía dưới anh đã không có chỗ che giấu, hậu huyệt bị Trương Hành Lam dùng ngón tay nhẹ nhàng thọc vào rút ra.
"Ưm......" thân thể Giang Ngộ Nhiên theo hành động của Trương Hành Lam run rẩy, anh ấn bả vai Trương Hành Lam, làm như chống cự rồi lại không thật sự dùng sức.
Trương Hành Lam chỉ cho rằng Giang Ngộ Nhiên làm nũng, hắn kéo một bên chân Giang Ngộ Nhiên, cúi người xuống nhìn kỹ hậu huyệt. Hạ thân trước mặt người khác bại lộ cùng cảm giác khi bị người khác nhìn thấy thẹn làm Giang Ngộ Nhiên cả người căng thẳng, hậu huyệt tuy rằng muốn căng chặt, lại cũng chỉ là phí công.
"Bảo bảo, thả lỏng một ít, bên trong thật chặt, một ngón tay cũng không thể vào được, chút nữa sẽ làm em bị thương." Trương Hành Lam vừa nói vừa gặm cắn hai sườn đùi của Giang Ngộ Nhiên, tạo dấu vết ở trên thịt mềm.
Thân thể Giang Ngộ Nhiên trên thực tế phi thường mẫn cảm, trước kia không tiếp xúc với người khác, chỉ cần hơi chút đụng chạm một chút anh đã cảm thấy biệt nữu. Trương Hành Lam cũng là tốn một đoạn thời gian mới được tới gần, nhưng giờ đã động tình, những thói quen đó chỉ là nhất thời bùng lên, hơn nữa làm khoái cảm không ngừng chồng lên.
Trương Hành Lam cố ý vòng qua dương v*t đứng thẳng của Giang Ngộ Nhiên, liếm láp ở đáy chậu một vòng, lại ngồi dậy. Đã không có tra tấn vừa rồi, thân thể Giang Ngộ Nhiên ngược lại càng thêm không thích ứng, anh không tự giác cong eo, muốn Giang Ngộ Nhiên lại đụng vào anh. Hậu huyệt tựa hồ cũng cảm giác được thân thể anh không thỏa mãn, chỗ bí ẩn thế nhưng bắt đầu chảy ra nước.
"Bảo bảo, thoải mái phải không?" Trương Hành Lam cười cười, hắn nâng chân Giang Ngộ Nhiên lên, hôn chân Giang Ngộ Nhiên. Giang Ngộ Nhiên hoảng sợ, anh theo bản năng rút chân lại, lại bị Trương Hành Lam lôi kéo.
"Anh...... Đừng, quá bẩn." Giang Ngộ Nhiên xấu hổ đến nỗi cổ đều bắt đầu đỏ lên. Trương Hành Lam nhìn anh một cái, túm lấy mắt cá chân của anh, vươn đầu lưỡi lướt qua gân xanh hơi nổi lên ở chân anh.
"A......" Giang Ngộ Nhiên rên rỉ, anh càng cầu xin Trương Hành Lam đừng đùa bỡn chỗ kia, Trương Hành Lam càng làm trầm trọng thêm, chẳng những liếm lòng bàn tay, còn nhẹ nhàng gặm cắn da thịt hơi mỏng trên chân.
Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc ẩn nhẫn, còn kèm theo tiếng nước như ẩn như hiện, hậu huyệt bất tri bất giác đã nuốt vào ba ngón tay. Giang Ngộ Nhiên nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cảm giác của anh đều tập trung ở chân phải bị Trương Hành Lam nắm, cho nên khi Trương Hành Lam rút ngón tay, anh còn mờ mịt một lúc.
"Bảo bối, động eo một chút, ăn côn th*t lớn vào." Trương Hành Lam nhẹ giọng dụ dỗ, giọng nói nhẹ nhàng của hắn là công cụ dụ dỗ Giang Ngộ Nhiên tốt nhất. Giang Ngộ Nhiên hoàn toàn đắm chìm ở dưới ánh mắt của Trương Hành Lam, vô luận hắn nói cái gì cũng ngoan ngoãn làm theo.
Giang Ngộ Nhiên cắn môi dưới, tự mình vặn vẹo eo, để dương v*t đang ở ngoài hậu huyệt đi vào.
"Anh, quá lớn...... Ăn không vào......" Giang Ngộ Nhiên thở dốc một trận, chóp mũi anh lên men, đôi mắt thoáng chớp một chút khóe mắt đã rớt nước mắt xuống. Anh ở trên giường tuy rằng thẹn thùng, lại luôn luôn thành thật, hoàn toàn là bộ dáng Trương Hành Lam thích nhất.
Trương Hành Lam vuốt ve lỗ tai của Giang Ngộ Nhiên, ngẫu nhiên nhẹ vuốt vành tai, dán ở bên tai anh nói ít lời ngọt ngào, một tay kia giúp anh vuốt ve dương v*t đằng trước, khi anh thẹn thùng thả lỏng thân thể, chậm rãi vùi dương v*t vào trong huyệt.
Giang Ngộ Nhiên kêu lên một tiếng, cánh tay anh che hai mắt của mình lại, lại bị Trương Hành Lam kéo ra. Trương Hành Lam ngậm môi anh hôn hồi lâu, chờ Giang Ngộ Nhiên thả lỏng lại, hơi hơi há miệng thừa nhận lại cuốn lấy lưỡi của anh, cùng anh dính dính nhớp dây dưa.
Trương Hành Lam nâng chân của Giang Ngộ Nhiên lên vòng qua eo mình, lúc anh vì hôn môi thoải mái hừ nhẹ mới động thân.
"Bảo bảo đừng cắn chặt như vậy." Trương Hành Lam cắn cắn chóp mũi của Giang Ngộ Nhiên, hắn làm thật sự chậm, nhưng mỗi một lần đều sâu hơn, mặc dù tiểu huyệt Giang Ngộ Nhiên bởi vì khẩn trương mà chặt lại, hắn vẫn cố chấp không ngừng thọc vào rút ra.
Giang Ngộ Nhiên rên rỉ đứt quãng, Trương Hành Lam mỗi lần đâm chọc đều thong thả ung dung, lại cũng làm người thở không nổi. Mỗi khi Trương Hành Lam dừng lại một hồi, anh cho rằng có thể nghỉ một chút, va chạm tiếp theo cũng tùy theo mà đến, hơn nữa so với lần trước càng nhanh càng sâu.
dương v*t Giang Ngộ Nhiên kẹp ở bên trong đáng thương run rẩy, chỉ có khi Trương Hành Lam thẳng lưng làm mới có thể cọ qua eo bụng anh làm giảm bớt vài phần khó chịu. Trương Hành Lam ác ý túm lấy tay Giang Ngộ Nhiên, không cho anh an ủi dương v*t của mình một chút, dương v*t chôn ở sâu trong cơ thể tìm được điểm mẫn cảm, một chút lại một chút thao đến chỗ kia.
Tiểu huyệt bị cọ đến mẫn cảm không thôi, huyệt thịt theo hô hấp của chủ nhân vừa động mà thuận theo người đáng hận này, hận không thể đem nó nhập càng sâu, cũng thật muốn co rút lại cũng chỉ có thể vô lực thừa nhận hắn xâm chiếm.
"Ưmm...... Ca, quá sâu, khó chịu......" trán Trương Hành Lam chảy ra mồ hôi mỏng, hắn đưa tay vuốt ve mông Giang Ngộ Nhiên, "Thật sự khó chịu sao, hửm? Bảo bảo, em biết mông em đang uốn éo nuốt côn th*t hay không, có phải rất sướng không?"
Giang Ngộ Nhiên khóc nức nở một tiếng, anh xoay đầu đi, không muốn trả lời Trương Hành Lam, rồi lại bị Trương Hành Lam nắm cằm quay lại. Trương Hành Lam bá đạo cắn khóe môi anh, đầu lưỡi tìm được mỗi một góc trong miệng, cướp đoạt hơi thở của anh, cho đến khi anh sắp hôn mê mới buông ra.
"Ah...... A......" Giang Ngộ Nhiên bị Trương Hành Lam lật người lại, đổi thành nằm sấp trên giường, tư thế này làm anh dễ chịu hơn chút, nhưng cũng làm cho Trương Hành Lam cọ sát đến càng lâu, thẳng đến khi Giang Ngộ Nhiên bị đâm đến bắn một lần, lại đến cực hạn Trương Hành Lam mới buông tha anh, bắn vào trong người anh.
Trương Hành Lam hôn hôn sườn mặt Giang Ngộ Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Có đói bụng không?"