Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 129




Edit: susublue

Nhưng dù sao tình huống của Doãn Tĩnh Lan và Diệp Di Nhiên cũng khác nhau. Bản thân Tần Nam cũng không vào Tần thị làm việc, Doãn Tĩnh Lan đi theo anh cũng không thể coi là lợi dụng Tần thị. Ngược lại bên phía Thần Thiên cũng rất hoan nghênh Doãn Tĩnh Lan gia nhập.

Người đồng ý cho Doãn Tĩnh Lan trở thành trợ lý của Tần Nam cũng không phải là Lâm Du, mà là Cố Nhiên và Chu Lăng quyết định. Hiếm khi hai người có cùng một ý kiến, rối rít đưa ra đủ loại lọi ích Doãn Tĩnh Lan mang lại sau khi vào Thần Thiên.

Chẳng hạn như một người cầm tiền lương mà tới hai người dùng, hơn nữa nhất định sẽ làm trọn chức trách, chăm sóc Tần Nam cực kỳ chu đáo. Hơn nữa có lẽ còn tự móc tiền túi ra mua thêm đồ ăn cho Tần Nam vì lo lắng cậu ta ăn chưa no. Dù sao cũng là người nhà mà, không cần phải rõ ràng tiền bạc như vậy.

Nghe Cố Nhiên và Chu Lăng nói xong thì Lâm Du xạm mặt lại: "Hai người chắc chắn làm như vậy thì Tần Nam không sẽ trở mặt sao? Sao lại có cảm giác công ty đang tự hãm hại người nhà mình vậy?"

"Sai." Cố Nhiên khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng, "Nên biết là không phải ai cũng có thể tùy tiện đảm nhiệm chức trợ lý của Tần Nam. Với lý lịch của Doãn Tĩnh Lan hoàn toàn không hợp với vị trí này. Nếu không phải xem xét cô ấy có thân phận đặc thù, thì cô ấy sẽ không được hưởng đãi ngộ như vậy. Cho nên hai bên cùng lùi một bước, vừa vặn đạt được thỏa thuận."

Lời nói của Cố Nhiên có đạo lý, nhưng lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng Cố Nhiên sao? Lâm Du không nhịn được nhìn Chu Lăng. Nếu như là Chu Lăng nói thì nhất định cô sẽ không nghi ngờ.

"Chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi." Nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Du, Chu Lăng không nhúc nhích chút nào, bình tĩnh trả lời.

Được rồi, cô không nên đòi hỏi câu trả lời từ Chu Lăng. Lâm Du nhún vai, cũng không nói nhiều về chuyện này nữa. Chuyện Doãn Tĩnh Lan trở thành trợ lý của Tần Nam đã được quyết định, cô chỉ cần chọn thời gian thích hợp để nói cho Doãn Tĩnh Lan biết là được rồi.

Người nhà làm trợ lý thì cảm giác đương nhiên không giống bình thường, đãi ngộ được hưởng thụ cũng hoàn toàn khác. Có Doãn Tĩnh Lan đi theo thì dù lịch trình của Tần Nam có bận rộn cũng sẽ cảm thấy không phiền phức. Mỗi khi mệt mỏi mà có thể lập tức nhìn thấy bà xã của mình thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng cảm thấy mình được đối xử cao cấp. Đây điều đầu tiên, nhưng hơn thế nữa là mệt mỏi cũng sẽ tiêu tan.

"Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái [1], một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh." Đối với sự lựa chọn của Doãn Tĩnh Lan, lúc đầu còn không đồng ý, đến hiện giờ khi nhận rõ thực tế thì Diệp Di Nhiên vẫn không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối như lúc đầu.

[1] Chu Du đánh Hoàng Cái: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về.

"Em cảm thấy rất tốt đẹp." Diệp Di Nhiên cảm thấy Doãn Tĩnh Lan không nên phụ thuộc vào Tần Nam để sống, Lâm Du cảm thấy nếu như hai người yêu nhau thật lòng thì sẽ có rất nhiều chuyện không thành vấn đề. Doãn Tĩnh Lan hy sinh vì Tần Nam, Tần Nam không thể không biết. Nếu như Tần Nam không biết hồi báo lại thì Tần Nam không đáng để yêu. Ngược lại, trong chuyện tình cảm của bọn họ thì đây có thể được xem là một chất xúc tác rất tốt.

"Em vẫn thích độc lập kinh tế. Không phải là vì không muốn chồng mình tốn tiền, mà là cảm thấy ở một khía cạnh nào đó sẽ chẳng có gì để sợ." Diệp Di Nhiên đùa giỡn cái muỗng nhỏ trong ly cà phê, ấm ức nằm bò trên bàn.

Lâm Du cũng không tính tranh cãi về chuyện độc lập kinh tế với Diệp Di Nhiên. Đối với cô mà nói, dienx*dafn#leequýdonn chỉ cần do mình khổ cực có được, thì dù làm công việc gì cũng đều là độc lập. Dù Doãn Tĩnh Lan là trợ lý của Tần Nam thì cũng không thể phủ nhận năng lực làm việc của Doãn Tĩnh Lan. Chẳng qua chỉ là có liên quan đến Tần Nam nhiều hơn một chút mà thôi, không liên quan gì đến công việc của mình.

Nhưng mà Lâm Du nhìn sắc mặt của Diệp Di Nhiên thì nghi ngờ hỏi: "Em không thoải mái sao?"

" Ừ, cả người uể oải, không có chút sức lực nào." Diệp Di Nhiên bĩu môi, rất uất ức nói.

"Bị bệnh sao? Có cần đến bệnh viện khám thử không?" Lâm Du vừa nói vừa định đứng dậy đưa Diệp Di Nhiên đi bệnh viện.

"Không cần đâu. Mấy ngày nay em đều như vậy, cảm thấy không giống như bị bệnh." Diệp Di Nhiên không muốn cử động nên liền từ chối.

"Không được. Chuyện khác có thể chiều em nhưng thân thể mình thì không thể." Lâm Du rất coi trọng sức khỏe nên lập tức kéo cánh tay Diệp Di Nhiên lên, giọng lạnh hẳn đi, "Đứng lên, chị đỡ em đi."

Diệp Di Nhiên sợ nhất là khi Lâm Du tức giận nên không nói nhiều nữa, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ra ngoài. Nhưng cô cảm thấy không sao thật, chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào, đặc biệt là rất muốn ngủ, hay là đi kiểm tra một chút để yên tâm hơn.

Hôm nay Lâm Du tự lái xe ra ngoài để dễ dàng đưa Diệp Di Nhiên đi bệnh viện.

Chờ đến lúc có kết quả chẩn đoán thì Lâm Du không biết phải nói gì với Diệp Di Nhiên. Đưa sổ khám bệnh cho Diệp Di Nhiên tự nhìn, Lâm Du cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện.

"Mang thai?" Khi nghe Lâm Du nói chuyện này, Hứa Mạch ngẩn người, "Bây giờ em và Di Nhiên đang ở cùng nhau sao?"

" Ừ, vừa rồi đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra thì phát hiện." Nói đến chuyện Diệp Di Nhiên mang thai mà ngay chính bản thân mình lại còn không phát hiện ra, Lâm Du cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mang thai không phải chuyện nhỏ, không thể lơ là, khinh thường. Nếu khi Diệp Di Nhiên phát hiện mình không thoải mái liền lập tức tới bệnh viện kiểm tra thì nhất định đã sớm biết kết quả.

Hứa Mạch ở đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: "Vậy em đứa Di Nhiên về nhà trước, anh gọi điện báo cho dì biết."

" Được." Đúng là Lâm Du còn chưa kịp thông báo cho mẹ Diệp biết chuyện này, cuộc gọi đầu tiên là cho Hứa Mạch. Còn về người sắp được làm ba như Chu Lăng thì Lâm Du cảm thấy vẫn nên để cho Diệp Di Nhiên tự nói thì tốt hơn.

Diệp Di Nhiên đứng bên cạnh Lâm Du đã hoàn toàn quên mất chuyện gọi điện thoại, ngây người nhìn sổ khám bệnh trong tay, một hồi lâu mới phản ứng lại. Thật sự mang thai sao? Quá khó tin mà.

"Đừng đứng ngây người ra như thế, gọi điện cho Chu Lăng trước đi." Lâm Du cúp điện thoại xoay người lại thấy cảnh tượng như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.

"À, đúng rồi." Đến lúc này Diệp Di Nhiên mới giật mình tỉnh lại, rồi liền vội vàng móc điện thoại trong túi ra, bắt đầu tìm số điện thoại của Chu Lăng.

Cảm thấy Diệp Di Nhiên khẩn trương, cuối cùng trên mặt Lâm Du cũng có một nụ cười. Đỡ Diệp Di Nhiên ngồi xuống bên cạnh, thuận tay giúp Diệp Di Nhiên tìm số điện thoại của Chu Lăng rồi bấm gọi, khi chắc chắn đang kết nối thì mới trả lại cho Diệp Di Nhiên.

Nhìn thấy ý chế nhạo trong mắt Lâm Du, Diệp Di Nhiên không nhịn được đỏ cả mặt. Cô cũng không muốn khẩn trương như vậy, đây không phải là vì lần đầu tiên sao, thế nên trong lúc nhất thời mới không kịp phản ứng.

So với Diệp Di Nhiên, phản ứng của Chu Lăng cũng không tốt hơn chút nào. Lúc cúp điện thoại thì có vẻ như đã rơi vào trạng thái đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, ngay cả hội nghị đang mở cũng không để ý.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì Chu Lăng chợt đứng lên, vọt ra khỏi phòng họp. Để lại một đám nhân viên sững sờ ngồi đó, đầu óc mơ hồ, đi cũng không dám đi, ngồi lại cũng không dám ngồi.

Bởi vì Chu Lăng nói muốn tới đón Diệp Di Nhiên nên Lâm Du cũng không gấp gáp đưa Diệp Di Nhiên đi nữa. Hai người an vị ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, vừa trò chuyện vừa chờ Chu Lăng đến.

Lâm Du đã từng sinh hai bảo bảo, đúng là có thể cho Diệp Di Nhiên rất nhiều lời khuyên có ích. Cô thật sự không thể yên tâm về Diệp Di Nhiên, Lâm Du không sợ làm phiền người khác, dặn dò không ít chuyện cần phải chú ý, cẩn thận dặn dò Diệp Di Nhiên không được quá khinh thường.

Diệp Di Nhiên liên tục gật đầu, thật sự rất nghiêm túc lắng nghe những lời dặn dò của Lâm Du. Mặc dù đứa bé này tới rất đột ngột nhưng cô vẫn rất hưng phấn, cũng rất vui mừng.

Lúc Chu Lăng đến, nhìn một cái đã thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt Diệp Di Nhiên. Bước chân bỗng nhiên chậm lại, tâm trạng cuống cuồng cũng dần dần lắng đọng xuống. Bước từng bước, kiên định về phía Diệp Di Nhiên. Từ lâu về trước anh đã coi Diệp Di Nhiên là toàn bộ thế giới rồi, mà bây giờ độ quan trọng của Diệp Di Nhiên lại tăng thêm một bậc nữa. Từ nay về sau, trong thế giới của anh đã hoàn toàn viên mãn.

Giao Diệp Di Nhiên cho Chu Lăng xong, đây cũng là lúc Lâm Du nên rút lui rồi. Không quấy rầy thời gian vui vẻ của cặp vợ chồng son nữa, Lâm Du một mình lái xe rời đi. Cô tin tưởng Diệp Di Nhiên và Chu Lăng sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, mà những lời này không thích hợp để người thứ 3 nghe.

Cực kỳ hiếm khi Lâm Du lái xe đến Hứa thị đón Hứa Mạch tan việc. Sau đó hai người cùng đến Nhà họ Hứa đón hai đứa bé.

Khoảng thời gian gần đây sức khỏe của Hứa Chấn Thiên càng ngày càng kém, vốn nên đến bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng Hứa Chấn Thiên cứ kiên trì muốn ở nhà. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Hứa Mạch trực tiếp thông báo cho bác sĩ gia đình chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc. Mà có hai đứa bé bầu bạn nên tâm trạng của Hứa Chấn Thiên cũng được điều chỉnh không ít.

Thấy Hứa Mạch và Lâm Du cùng nhau vào nhà, Tần Khả Tâm lập tức chỉ cho hai đứa bé nhìn hai người. So với tính cách trầm ổn của bé lớn, bé nhỏ lại hoạt bát hơn. Rõ ràng là một bé gái, nhưng lại giương nanh múa vuốt, cả người đầy sức sống. Khi ngồi cùng bé lớn yên lặng nho nhã thì lại càng hoạt bát hơn.

Hứa Mạch cười ôm lấy bé gái đang chạy về phía mình, không nhịn được nhéo mũi con bé một cái: "Sao lại cảm thấy con gái của chúng ta càng ngày càng giống viên đạn đại bác nhỏ vậy?"

Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng bé vẫn nghe ra Hứa Mạch đang chế nhạo mình. Biết chắc câu hỏi này không phải lời khen nên con bé hầm hừ nghiêng đầu sang chỗ khác, vươn tay về phía Lâm Du.

"Mẹ không muốn ôm con, con quá nặng." Đối với cân nặng của con gái mình, Lâm Du rất muốn than thở. Nói ghét bỏ thì cũng không phải, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ không nhịn được cảm thấy lo lắng, diễndafnlê quysdôn con gái mà béo quá thì sau này có thể gầy xuống được không?

Không được Lâm Du ôm, bé gái uất ức xụ miệng xuống, vừa định khóc hai tiếng biểu đạt sự bất mãn thì liền bị ba mình vỗ đầu một cái.

"Con đó, không chịu ăn uống điều độ thì ngay cả ba cũng sẽ không ôm. Nhìn anh con rồi nhìn lại con xem, thật ra thì ba cũng rất lo lắng cho con!" Hứa Mạch than thở xong liền không nể mặt tiếp tục nói, "Cho nên con đừng ức hiếp mẹ. Mẹ không thể ôm con, nếu không sẽ bị con đè nát.”

Hứa Mạch nói chuyện đồng thời Lâm Du đã đi qua ôm lấy bé trai.

Chờ đến khi bé gái cái hiểu cái không xoay đầu lại, phát hiện trong ngực của mẹ không có vị trí của cô thì liền cau lông mi nho nhỏ lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra. Bởi vì là anh hai nên bé mới để cho anh ôm mẹ. Ai bảo bình thường anh hai có gì ngon cũng để lại cho bé chứ, tình cảm giữa bé và anh hai là tốt nhất.

Mỗi người lớn ôm một đứa bé, hình ảnh vui vẻ hài hòa khiến cho Tần Khả Tâm mở to cả mắt. Từ lúc có cháu trai và cháu gái thì cuộc sống của bà càng lúc càng thoải mái. Thấy tình cảm của Hứa Mạch và Lâm Du chẳng những không lạnh nhạt theo thời gian mà ngược lại còn càng ngày càng nồng đậm, bà cũng càng yên tâm.

Bởi vì tới đón con nên Hứa Mạch và Lâm Du cũng ở lại Nhà họ Hứa ăn cơm. Đúng là trùng hợp, hôm nay mọi người đều tụ tập về Nhà họ Hứa, ngay cả bác hai Hứa và Hứa Hoán cũng đến.

Tới bây giờ Hứa Hoán vẫn chưa gặp được người thuộc về anh, nhưng anh lại rất yêu thương hai đứa bé, thật đúng là cưng chiều đến tột đỉnh. Hai đứa bé luôn cầu gì được nấy. Nhất là đối với bé gái, gần như muốn đội bé lên đầu để thờ luôn.

Mỗi lần thấy Hứa Hoán chơi đùa với bé gái, bác hai Hứa cũng sẽ không nhịn được ngồi bên cạnh nhắc nhở, kêu Hứa Hoán mau kết hôn, tự mình sinh một đứa. Ngược lại nhìn thấy Hứa Hoán kiên nhẫn chơi với bé thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một người ba tốt.

Hứa Hoán cũng không thèm nói gì, làm như không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa với bé gái. Anh có thể nghe ra mẹ mình đang nói bóng nói gió, nhưng lại không thể không nói, mẹ anh còn chưa đủ hiểu anh.

Cũng không phải đứa bé nào anh cũng đều thích. Anh thích bé là vì hợp mắt anh, cũng bởi vì bé là cháu gái ruột của anh. Cũng là đứa bé đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của anh nên tất nhiên sẽ được hưởng nhiều đãi ngộ đặc biệt. Dĩ nhiên trong đó cũng không thể thiếu cảm giác hiếu kỳ và mới mẻ của anh. Nếu là những đứa trẻ khác, Hứa Hoán không cho là mình có thể kiên nhẫn đến vậy.

"A..." Thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Du, bác hai Hứa thận trọng liếc nhìn Hứa Mạch đang chơi đùa với bé gái trong phòng khách, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Du gần đây có khỏe không?"

" Dạ, rất tốt." Lâm Du không hề để ý đến khoảng cách giữa cô và bác hai Hứa. Hoặc có thể nói là thật ra bản thân cô đã sớm quên mất chuyện không vui trước đây rồi. Nhưng một điều rất hiển nhiên là bác hai Hứa vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, thái độ khi nói chuyện với cô cũng rất cẩn thận.

"Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan cũng rất tốt sao!" Bác hai Hứa nhắc tới Tần Nam, không phải dò xét mà chỉ đơn giản là không nhắc đến Hứa Hoán. Bà không muốn quá gắng sức, lo lắng sẽ nhắc lại những chuyện không hay rồi lại khiến cho mối quan hệ giữa mình với Lâm Du trở nên càng lúng túng hơn.

"Dạ." Bác hai Hứa tự nhận mình nói chuyện rất có kỹ xảo, nhưng lại khó nén được ý đồ thật sự. Nhưng nếu bác hai Hứa đã thích giấu giếm thì Lâm Du cũng không vạch trần, vì vậy đành trả lời theo những gì bác hai Hứa hỏi.

"Tiểu Du, là như vầy." Bác hai Hứa cực kỳ lúng túng, kiên trì nói đến cùng, "Con xem, các con cũng đều đã kết hôn rồi, chỉ còn lại một mình Hứa Hoán. Không biết bên cạnh các con có cô gái nào thích hợp không, có thể giới thiệu cho Hứa Hoán không?"

Không ngờ bác hai Hứa lại thật sự nói đến chuyện này ngay trước mặt cô, hơn nữa còn nói rất thẳng thắn. Lâm Du sửng sốt một chút, rồi nhìn về phía Hứa Hoán đang ngồi trong phòng khách theo bản năng: "Chắc cậu ấy không yêu cầu người khác giới thiệu bạn gái cho mình chứ?"

Lâm Du nói thật lòng, không có bất kỳ ý châm chọc nào, cũng không phải cố ý từ chối bác hai Hứa. Còn về việc bác hai Hứa nghĩ như thế nào thì Lâm Du không có cách nào để đoán, cũng không muốn quan tâm.

Trong tích tắc, đúng là bác hai Hứa thật sự cho là Lâm Du cố ý làm cho mình khó chịu. Nhưng rồi cũng nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ đó lại. Với sự hiểu biết của bà về Lâm Du, Lâm Du không phải người như vậy, cũng sẽ không đối xử với bà như vậy.

Nghĩ tới đây, bác hai Hứa thầm thở dài một hơi, không ngừng cố gắng nói: "Hứa Hoán không để ý đến chuyện này, chỉ có thể dựa vào người nhà chúng ta giúp đỡ. Bác là trưởng bối, ánh mắt có thể không bằng người tuổi trẻ các con. Tiểu Du là dâu trưởng, nếu như có cơ hội thì làm phiền con cũng giới thiệu cho Hứa Hoán một hai đối tượng thích hợp được không?"

"Bác hai." Lâm Du không muốn nói dối, cũng không muốn trả lời đại khái với bác hai Hứa. Nên liền tỏ thái độ thật sự, nghiêm túc nói, "Những người phụ nữ con từng tiếp xúc, đều là nghệ sĩ của Thần Thiên, sợ là không thích hợp với Hứa Hoán. Con cũng không có bạn bè thân thiết nào cho nên không có cách nào giới thiệu một cô gái có thân phận xứng với Hứa Hoán được."

Bác hai Hứa công nhận lời giải thích của Lâm Du, nhưng lại không thể từ bỏ như thế. Bà ta thật sự rất coi trọng Lâm Du, có thể nói là tin tưởng mù quáng rằng Lâm Du có thể giúp được một tay. Dù sao lúc trước có Tần Nam làm ví dụ như vậy nên bác hai Hứa tin rằng Lâm Du có quen người khác nữa.

Chỉ nhìn vẻ mặt bác hai Hứa thì Lâm Du đã có thể đoán được ý của bà. Bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Mạch, chờ Hứa Mạch tới đây xử lý tình huống này.

Cho tới bây giờ ánh mắt của Hứa Mạch vẫn luôn rất nhạy bén. Ngay từ lúc bác hai Hứa đến gần Lâm Du anh đã chú ý tới. Nếu không phải Hứa Chấn Thiên ngồi bên cạnh nhìn thì anh nhất định không nể tình mà liền đi qua đó. Dĩ nhiên, mặc dù có Hứa Chấn Thiên canh chừng, dieendafnleequysdoon Hứa Mạch cũng không làm gì. Chẳng qua chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hứa Hoán một cái đầy ám chỉ.

Cả người Hứa Hoán run lên, ánh mắt nhìn bác hai Hứa cũng đầy bất đắc dĩ. Anh hoàn toàn có thể đoán được mẹ mình muốn gì, nhưng trên thực tế anh không hề hứng thú với chuyện kết hôn, nên lúc này mới bị liên lụy như vậy.

Bởi vì là mẹ ruột nên Hứa Hoán mới không đi thẳng qua đó, như vậy sẽ khiến bác hai Hứa mất mặt. Nhưng cho dù sợ mẹ mình mất mặt thì Hứa Hoán cũng sẽ không mặc cho tình hình trở nên bế tắc hơn.

Ngồi chờ một lát, nghĩ chắc bà cũng đã nói xong, Hứa Hoán chậm rãi đứng lên, rồi đi qua: "Mẹ, mẹ và chị họ đứng đây nói cái gì vậy?"

"Còn có thể nói cái gì? Lo cho chung thân đại sự của con đó." Tức giận liếc mắt nhìn Hứa Hoán, bác hai Hứa lạnh mặt liếc nhìn Hứa Hoán một chút, "Chị họ con cũng đứng ở đây, tự mình nói đi."

"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con nói cái gì?" Hứa Hoán dở khóc dở cười ôm lấy bé trai từ tay Lâm Du, tự mình trêu đùa đứa cháu đáng yêu, "Có đói bụng hay không? Chú dẫn con đi ăn đồ ngon chịu không?"

Hiếm khi bé trai phối hợp gật đầu một cái, vung cánh tay chỉ Hứa Mạch: "Muốn ba ba."

"Ơ, đây đúng là tình huống ly kỳ. Bé lớn nhà chúng ta thích ba ba hơn mẹ từ lúc nào vậy?" Chỉ cần là người quen biết bé thì đều biết bé trai thích Lâm Du hơn. Nhưng lúc này lại nghe thấy bé muốn Hứa Mạch, Hứa Hoán liền kinh ngạc.

"Ba ba, theo mẹ." Bé trai không biết dùng nhiều từ, nhưng năng lực suy luận của bé lại rất mạnh. Chẳng qua chỉ là năm chữ đơn giản nhưng Hứa Hoán lập tức hiểu ngay.

Ngay cả bé trai còn có thể nhìn ra Lâm Du bị ức hiếp! Anh liếc mắt nhìn bác hai Hứa một cái rồi hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Bị Hứa Hoán liếc nhìn như vậy, trên mặt bác hai Hứa đầy vẻ khó hiểu. Nhìn bà làm gì? Bà cũng không ức hiếp thằng bé. Đứa bé muốn ba không phải là chuyện rất bình thường sao? Tâm trạng của trẻ con luôn thay đổi thất thường.

"Chị họ, em ôm bé đưa cho anh họ trước." Biết mẹ mình không hiểu ý của thằng bé nên Hứa Hoán cười xin lỗi với Lâm Du, ngay sau đó lôi bác hai Hứa đi, "Mẹ, chuyện của con tự con sẽ quyết định, sớm muộn gì cũng sẽ để cho mẹ hài lòng."

"Con nói hài lòng là liền hài lòng sao? Nếu con thật sự muốn để cho mẹ hài lòng thì ít nhất nên tìm cho mẹ một người con dâu mà mẹ có thể hài lòng trước đi. Đừng cứ mãi nói suông, sớm muộn là lúc nào? Mẹ nghe không hiểu ý của con." Bác hai Hứa cũng biết Hứa Hoán trả lời qua loa cho có lệ nên lửa giận bắt đầu cháy rừng rực.