Chương 99: Chuyện như vậy, con rời đi là được rồi
Có thể, đúng là càng ngày càng trở nên không coi ai ra gì rồi.
Tạ Miên đuổi người đi rồi mà còn bày ra bộ dạng giả vờ đau khổ: “Sao Lâm Ngọc Linh lại đi như vậy, có phải vì sự có mặt của con ở.
đây không? Con đã nói sớm rồi, chỉ cần là người mà anh Hoàng Anh thích, con hoàn toàn tán thành, chuyện như vậy… Con rời đi là được rồi?
“Con bé ngốc này nói bậy cái gì đấy” Lý Diễm Ninh nhìn dáng vẻ cô ta đau lòng như.
thế bèn an ủi: “Chuyện này làm sao có thể trách con được, cô gái đó đi rồi càng tốt, ở lại bác thấy cũng khó chịu, cơm tối cũng ăn không ngon đây này”
“Chỉ cần Lâm Ngọc Linh đừng giận con là được”
Tạ Miên nhìn Chu Hoàng Anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng, giọng nói ngọt ngào thúc giục: “Anh Hoàng Anh, anh mau ăn miếng thịt bò này đi, em đã bỏ biết bao tâm ý vào làm đó, chắc chắn là sẽ ngon hơn miếng cũ”
Chu Hoàng Anh nhìn chằm chẫm vào miếng thịt, bỗng nhiên môi cong lên nở một nụ cười.
Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế, nhìn thẳng vào Tạ Miên bằng ánh mắt lạnh lùng, mang thêm vài phần ép buộc, anh liền gắp miếng thịt bò của Tạ Miên từ trên dĩa, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến trước mặt Tạ Miên.
Sau khi ăn xong, anh lạnh lùng nói: “Tôi thì thích ăn những cái cũ”
Anh ấy ném cây nĩa trên tay xuống bàn, nói rõ: “Con về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người cứ từ từ mà ăn”
Dứt lời, bàn tay mảnh khảnh của anh nắm lấy cúc áo, xoay người rời đi.
Cơ thể của Tạ Miên rung lên, những lời nói của Chu Hoàng Anh vẫn còn vang lên trong đầu cô ta.
Vốn dĩ bản thân cho răng là anh ấy nghe không hiểu, nhưng cô ta lại đánh giá thấp chỉ số thông minh của Chu Hoàng Anh rồi, anh mãi mãi đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô †a suy nghĩ.
Ngón tay cô ta dùng lực cấu vào mép bàn màu đỏ, chỉ hận không thể xé nát nó ra, vẻ mặt càng u ám hơn.
Lâm Ngọc Linh! Cô ta sẽ không bỏ qua như thế này đâu, nhất định cô ta sẽ để người phụ nữ đó phải xấu hổ mà rời xa Chu Hoàng.