Chương 89: Đàm phán công việc thôi mà cũng có thể hành hạ đám ế
*Dạ được? Lý Diễm Ninh đồng ý, vội vàng cẩn thận dìu ông cụ Thanh bước xuống bậc thang.
Lý Diễm Ninh cực kỳ vui vẻ, trong đôi mắt bà tràn đầy sự mừng rỡ.
Có thể Hoàng Anh sẽ không nghe lời nói của bà, nhưng nếu có ông cụ Thanh thì mọi chuyện đã không còn giống vậy nữa rồi.
Phải biết rằng ngày thường, người mà Hoàng Anh kính trọng nhất chính là ông cụ Thanh.
Ở phía bên kia, Chu Hoàng Anh đưa Lâm Ngọc Linh đến một nơi yên tĩnh ít người, sắp xếp cho cô xong xuôi rồi sau đó nói: “Anh đi qua bên đó xử lý công việc một chút, em ngồi đây chờ anh nhé”.
“Được” Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn gật đầu, Chu Hoàng Anh để Trần Tuấn Anh lại trông nom cô, còn bản thân mình thì đi bàn bạc công việc, nhưng khi đang nói chuyện được một lát thì anh không thể khống chế nổi mà quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc Linh.
Anh phát hiện, vậy mà mình lại giống như một người mẹ già đang lo lắng cho con gái vậy.
Mà lòng của Lâm Ngọc Linh to lớn như biển cả, tay cô chống căm, ánh mắt sáng lên nhìn chăm chăm, thèm thuồng cái bánh ngọt cách đó không xa, đã mấy lần muốn đứng lên đi lấy nhưng có vẻ như cô đang e dè điều gì đó, nên lại ngượng ngùng cúi đầu ngồi xuống.
Trần Tuấn Anh đang ngồi chơi điện thoại bên cạnh Lâm Ngọc Linh, khi cậu ta đang nói chuyện đến hứng thú bừng bừng với một em gái thì bỗng cảm thấy hai tay mình lạnh buốt.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn một cái thì lập tức đối mặt với ánh mắt dọa người của Chu Hoàng Anh.
Hai tay của cậu ta chắp vào nhau tạo.
thành biểu tượng cầu xin tha thứ, nhìn Chu Hoàng Anh một cách đáng thương, Má ơi! Cậu ta đã ngồi đây quan sát Lâm Ngọc Linh một cm cũng không rời rồi mà vẫn khiến cho Thủ Trưởng của chúng ta không vui đấy.
Chu Hoàng Anh nháy mắt ra hiệu về phía cái bánh mà Lâm Ngọc Linh đang nhìn chằm chăm từ nấy đến giờ, Trần Tuấn Anh lập tức hiểu rõ, ý là muốn cậu ta đi lấy bánh giúp Lâm Ngọc Linh đây mà…
Ha hai Thật sự rất lợi hại đấy, đi đàm phán công việc cũng có thể hành hạ người ế cho được.
Vì vậy, chân chạy việc, Trần Tuấn Anh online, cậu †a quăng cái điện thoại trong tay, vội vàng gấp gáp chạy đi lấy cái bánh ngọt mang đến trước mặt Lâm Ngọc Linh: “Hì hì, chị dâu muốn ăn lâu rồi phải không, chị cứ ăn đi, đừng khách sáo nhé!”
Nhìn thấy đồ ăn ngon mà mình khát khao đã lâu ở trước mặt, ánh mắt Lâm Ngọc Linh lập tức phát sáng, nhưng lại có chút băn khoăn, cô nghỉ ngờ hỏi: “Ồ? Tại sao cậu biết được là tôi đang muốn ăn?”