Ông Xã Là Người Mạnh Nhất Thế Giới

Chương 32





Chương 32: Cậu thật sự muốn kết hôn à?

“Uầy, Lâm Ngọc Linh, cậu định làm như thế nào? Cậu thật sự phải kết hôn với thủ trưởng à?” Hà Thanh Nhàn lại gần bên cạnh cô rồi hỏi bằng giọng tò mò.

“Tớ cũng không biết nữa, Thanh Nhàn, nói thật với cậu là bây giờ tớ đang rối trí lắm.”

Hà Thanh Nhàn vô cùng cảm thông: “Nếu tớ ở trong vị trí của cậu thì có khi tớ còn bị dọa cho ngất đi ấy chứ. Dù sao thì đó cũng là thủ trường mà, haiz, tất cả phụ nữ ở thủ đô này đều muốn gả cho anh ấy đấy. Thế mà cái vận phân chó này lại rơi loảng xoảng lên đầu cậu mới hay chứ”

“Cậu đang nói gì vậy?”

Trong lòng Lâm Ngọc Linh càng thấy xoắn xuýt hết cả lên, cô lấy tay xoa xoa đầu trong vô thức.

*Thôi được rồi, Ngọc Linh à, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.” Hà Thanh Nhàn vỗ. ả vai cô rồi nói bằng giọng trấn an: “Thủ trưởng cho.

cậu ba ngày để suy nghĩ mà. Bây giờ cậu đi ngủ một giấc thật ngon trước đi đã, cho bản thân được thả lỏng một chút.”

Không muốn Hà Thanh Nhàn lo lắng nên Lâm Ngọc Linh cười một cách miễn cưỡng, rồi đột nhiên cô nhớ tới điều gì đó nên cô hỏi Hà Thanh Nhàn: “Tình hình ở trường sao rồi?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, vẻ mặt của Hà Thanh Nhàn trở nên kỳ quặc ngay lập tức.

Sự im lặng của cô ấy khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy bất an, cô vội vàng thúc giục “Có chuyện gì xảy ra rồi à? Cậu mau nói cho tớ nghe đi, cậu muốn tớ lo lắng đến chết đấy à?”

“Không có gì, không có việc gì hết, cậu bình tĩnh đã” Hà Thanh Nhàn nói: “Chẳng qua là người ta xì xèo lời ra tiếng vào một chút thôi. Bây giờ mọi chuyện vẫn còn nóng hổi, mấy hôm nữa lại lắng xuống ngay ấy mà. Vả lại thủ trưởng cũng sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này thôi mà. Đúng không?”

Lâm Ngọc Linh: “…”

Cô có thể tưởng tượng ra, bây giờ tất cả mọi nơi trong trường học đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện này.

Thấy sắc mặt của Lâm Ngọc Linh không được tốt lắm nên Hà Thanh Nhàn thấp giọng hỏi: “Ngọc Linh này, cậu… cậu không sao đấy chứ?

Nếu biết trước thì mình đã không nói ra mấy câu đấy rồi.

“Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Lâm Ngọc Linh khẽ mím môi rồi cười nói: “Cậu cũng nói là mấy ngày nữa chuyện này sẽ lắng xuống rồi mà, vậy tớ còn lo lãng làm gì chứ?

Tớ hơi mệt, tớ đi tắm rồi đi ngủ trước đây”

Hà Thanh Nhàn gật đầu: “Cậu đi đi, mơ đẹp nhé.”

Mơ đẹp?

Lâm Ngọc Linh bước từng bước về phòng, trong giây phút quay người lại, một nụ cười ‘gượng hiện lên trên khóe môi cô.



Tối nay, e răng cô sẽ chẳng thể chợp mắt nổi.

Lúc Chu Hoàng Anh trở lại quân khu, anh còn chưa gặp được ông cụ Thanh thì đã bị quản gia chặn lại: “Thủ trưởng, ông cụ đã dặn dò chúng tôi rồi, bây giờ ông ấy không muốn gặp cậu”

Chu Hoàng Anh biết bây giờ dù anh có.

làm cách nào thì cũng không thể khiến ông cụ Thanh chấp nhận sự thật này được, cũng như không thế chấp nhận thái độ hiện tại của anh và Lâm Ngọc Linh.

Tốt hơn hết là nên đợi thêm vài ngày nữa, đợi ông cụ bình tĩnh lại rồi trao đối sau cũng được.

Chu Hoàng Anh ừ một cái: “Vậy tôi về quân khu trước, chú chăm sóc ông nội tôi nhé, có chuyện gì thì gọi cho tôi”

Người quản gia gật đầu: “Vâng, thưa thủ trưởng”

Sau khi chào tạm biệt người quản gia, Chu Hoàng Anh lái xe trở về quân khu.

Mặc dù đã là đêm khuya nhưng đèn đuốc trong bãi tập vẫn sáng trưng, từng ngọn nối đuôi từng ngọn, Trịnh Thành Nam vẫn đang huấn luyện binh lính của mình.

“Chào thủ trưởng!”


Thấy Chu Hoàng Anh đi tới, tất cả bọn họ đều đứng thẳng người, hai chân chụm lại rồi chào anh theo kiểu nhà binh.

Là sĩ quan có cấp bậc cao nhất trong quân đội, Chu Hoàng Anh có hai cận vệ thân tín nhất.

Một người là sĩ quan phụ tá tên Trần Tuấn Anh, còn người kia chính là Thiếu tướng Trịnh Thành Nam. Bản tính của Trần Tuấn Anh vô cùng vui vẻ, cởi mở, anh ta là một gia vị vui vẻ hiếm có khó tìm trong quân đội. Ngược lại, Trịnh Thành Nam là đội trưởng nghiêm túc nhất.

Năng lực và tài năng thiên bẩm của anh ta đều vô cùng vượt trội, mặc dù tất cả binh lính dưới quyền anh ta đều vô cùng đau khổ.

nhưng đúng là hiệu quả đạt được đều tốt hơn các đội khác. Trong quân đội, ba người họ hợp.

tác với nhau cực kỳ ăn ý, cũng là anh em thân thiết của nhau.

Chu Hoàng Anh nhàn nhạt “Ừm” một tiếng thay cho lời chào