Chương 27: Không có chuyện gì, tôi có thể chịu được
Cô đau đến mức trán rướm đầy mồ hôi, cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhưng lại là không nói một lời nào cả.
“Lâm Ngọc Linh!” Chu Hoàng Anh lấy lại phản ứng đầu tiên, anh đột nhiên đứng dậy, một tay ném cây gậy ra, một tay đỡ lấy cơ thể không ngừng lay động của Lâm Ngọc Linh.
Rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang sưng đỏ của Lâm Ngọc Linh, gân xanh trên trán Chu Hoàng Anh nổi lên: “Sao rồi, cô thấy thế nào?”
“Không có việc gì, tôi có thể chịu được”
Lâm Ngọc Linh cười miễn cưỡng.
Cô hít thở một chút đã thấy đau đớn, nhưng cô nhóc quật cường này còn dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Vừa rồi anh đã ăn một đòn vì tôi, lần này tôi sẽ thay anh chịu đòn: Trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Hoàng Anh xuất hiện một tia khác thường, Lâm Ngọc Linh luôn khiến cho anh có một cảm giác rất lạ.
Tuy rằng cô nói chuyện với Chu Hoàng Anh nhưng ánh mắt Lâm Ngọc Linh lại nhìn về phía ông cụ Thanh.
Ông cụ Thanh không ngờ rằng Lâm Ngọc Linh lại dùng tay chắn giúp cây gậy cho Chu Hoàng Anh, ông ấy khiếp sợ tới rồi, không đơn giản là bởi vì hành động của Lâm Ngọc Linh mà còn vì ánh mắt không sợ gì cả nhìn thẳng vào ông.
Nhưng ông cụ nhanh chóng thu lại cảm xúc, ông ấy lạnh lùng nói: “Sao nào, thấy tránh sau lưng đàn ông giả vờ đáng thương không có hiệu quả? Vì thế bắt đầu dùng khổ nhục kế?”
“Cháu sẽ không dùng an nguy của mình để giỡn.” Lâm Ngọc Linh nỗ lực điều chỉnh hơi thở của mình, nói: “Cháu lặp lại một lần nữa, cháu là sinh viên, không phải là loại phụ nữ lợi dụng đàn ông như lời ông nói”
“Hơn nữa, lân này cháu đến đây không phải vì muốn chọc tức ông, mà là muốn đến để giải thích với ông, quan hệ giữa cháu và Chu Hoàng Anh không quá tệ như trong suy nghĩ của ông”
Ông cụ Thanh cả giận nói: “Ảnh chụp cũng đã bị truyền ra, sự thật đã bày ra ngay trước mặt thế mà cô còn dám giảo biện?”
“Đây không phải là giảo biện” Lâm Ngọc Linh đẩy bàn tay Chu Hoàng Anh đang nắm lấy tay mình ra, cả cơ thể nhỏ bé đứng thẳng tấp.
“Chúng cháu bị người khác gài bẫy, vì một ly rượu bỏ thuốc. Có thể ông sẽ không tin lời cháu nói, nhưng hẳn là ông sẽ tin tưởng cháu ruột của ông, anh là loại người gì không phải ông là người biết rõ nhất sao?”
Lời nói của cô làm cho ông cụ Thanh im bặt, không còn cách nào phản bác, trên mặt còn lộ ra một suy nghĩ sâu xa.
Đúng là ông ấy đã quá coi trọng ảnh chụp, chỉ nhìn thấy sự thật bày trước mặt, hoàn toàn không đi điều tra.