Chương 25: Con người không thể quá tham lam
Ông cụ Thanh nhìn động tác của cô, không ngừng cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên là đứa con gái yếu đuối. Ngay cả chút bình tĩnh ấy cũng không có, sao xứng với Hoàng Anh nhà ông ấy đây?
Bầu không khí chìm vào im lặng, Lâm Ngọc Linh còn không dám thở mạnh.
Cô giống như học sinh mắc lỗi đang đứng trước mặt thầy giáo, chờ bị phê bình.
Ông cụ Thanh im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng: “Cô Ngọc Linh, quân nhân luôn thẳng thần, tôi cũng không vòng vo với cô. Cô nói đi, bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời khỏi Hoàng Anh? Một tỷ bảy có đủ không?”
Bao nhiêu tiền?
Một tỷ bảy?
Lâm Ngọc Linh choáng váng tại trận. Cô đã nghĩ đến việc ông cụ Thanh sẽ nói móc mình đủ kiểu, nào ngờ ông ấy lại nhắc đến tiền ở ngay câu đầu tiên.
Lâm Ngọc Linh không nhịn được mà mở miệng: “Ông nội…
*Cô không có tư cách gọi tôi như thế” Ông cụ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cắt ngang lời cô.
Sắc mặt Lâm Ngọc Linh trở nên tái nhợt, đành sửa cách gọi: “Ông Thanh, cháu không hiểu ông đang nói gì cả”
“Không hiểu ư?” Ông cụ Thanh hừ một tiếng: “Chẳng phải thủ đoạn của đám phụ nữ thấp kém như cô là túm lấy một người có tiền rồi lừa tiền ư? Sao thế, chê ít à? Vậy ba tỷ tư thì sao?”
Lúc này Lâm Ngọc Linh mới hiểu ông cụ Thanh đang hiểu lầm thân phận của cô.
Nhưng sự sỉ nhục này vẫn khiến cô không thể chấp nhận, giọng điệu của cô không khỏi cứng rắn hơn một chút: “Thưa ông, xin ông hãy tôn trọng cháu”
Ông cụ Thanh liếc cô: “Không đủ đúng không? Vậy tôi sẽ thêm một tỷ bảy nữa, cô Ngọc Linh, năm tỷ mốt đủ đế mua cô rồi. Con người không thể quá tham lam, coi chừng phản tác dụng đấy”
Tuy ông cụ Thanh không hề nói lời thô tục nhưng những câu của ông chẳng khác gì dao găm đâm vào lòng Lâm Ngọc Linh. Cô cần môi, vị máu nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng, gương mặt thanh tú trắng bệch.