Ông Xã Là Người Mạnh Nhất Thế Giới

Chương 22





Chương 22: Cô có thể trốn đằng sau tôi

Lâm Ngọc Linh không rảnh quan tâm tới anh ta, cô vội vàng kéo tay Chu Hoàng Anh.

*Tôi cũng muốn đi!”

Ánh mắt Chu Hoàng Anh nhìn tay cô đang nắm chặt cổ tay mình, anh hơi nhíu mày lại, lúc này Lâm Ngọc Linh mới ý thức được hành động của mình khác lạ, mau chóng buông tay.

ra như điện giật Cô hít sâu một hơi: ‘Tôi không thể để anh đi một mình được, tôi cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, để một mình anh gánh thì thật sự không công bằng, vì vậy có thể để tôi cùng anh đối mặt được không?”

Chu Hoàng Anh nhíu mày lại, như đang nghĩ chuyện này có được không.

Lâm Ngọc Linh giơ ngón tay lên bảo đảm nói: “Anh yên tâm, trước mặt người nhà của anh tôi sẽ rất biết điều, sau khi giải thích rõ ràng tôi sẽ quay về, tuyệt đối sẽ không làm anh phiền toái gì nữa”

“Hơn nữa..” Anh im lặng một lát, Lâm Ngọc Linh tội nghiệp nhìn anh: “Tôi không hy vọng rằng anh sẽ bị liên lụy vì chuyện này…”

Cô nói lời này rất nghiêm túc.

Đối mặt với ánh mắt nghé con không sợ cọp của Lâm Ngọc Linh, trái tim Chu Hoàng Anh như bị vật gì đó mềm mại chạm vào.

Trong đôi mắt đen bóng tràn ra một tâm trạng phức tạp.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Lái xe đi”

Lâm Ngọc Linh biết thế này nghĩa là anh đồng ý rồi Cô mím đôi môi nhỏ đỏ mọng của mình, mỉm cười nhè nhẹ, cộng thêm lúm đồng tiền sâu, trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh bị ăn “cẩu lương”

quá nhiều nên dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, anh ta nhanh chóng gật đầu: “Rõ! Tuân lệnh!”

Phải tiêu hóa sự xót xa của con chó độc thân một cái mới được!

Mặc dù lúc trên xe nói rất tự tin nhưng khi thật sự đến quân khu rồi, nhìn tòa nhà cao lớn nguy nga, Lâm Ngọc Linh cũng hơi luống cuống.

Trước cổng lớn có bốn người cảnh vệ đứng canh, xa xa là đoàn quân nhân đi lại nghiêm túc.

Trần Tuấn Anh lưu loát nhảy xuống xe, anh cung kính khai báo: “Tôi đi vào thông báo một tiếng”



“Ừ” Chu Hoàng Anh gật đầu.

Có được sự đồng ý, Trần Tuấn Anh lập tức chạy nhanh hơn thỏ, mẹ kiếp, anh ta thật sự không muốn làm cái đèn điện ba nghìn KW: nữa đâu.

Lâm Ngọc Linh ngồi ở trong xe, không khỏi hít sâu một hơi, hai bàn tay cô đã đầy một lớp mồ hôi lạnh, nắm chặt vào nhau Lát nữa nên nói cái gì bây giờ?

Nên làm cái gì bây giờ?

Trên ti vi các cô gái nhà giàu thanh lịch thường làm như thế nào ấy nhỉ?

Lúc Lâm Ngọc Linh chảy đầy mồ hôi, bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp: ‘Hồi hộp lầm hả?”

Cô vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi nghĩ lúc tôi thi đại học tôi cũng không sợ mình làm sai như bây giờ”

“Thi đại học khó lắm sao?” Chu Hoàng Anh nhíu mày cảm thấy không hiểu.

“Đúng vậy..” Lâm Ngọc Linh thở dài.


Được rồi, người đàn ông từ nhỏ đã có chỉ số IQ cao, EQ cao, sức khỏe hoàn mỹ như Chu Hoàng Anh tuyệt đối sẽ không hiểu sự bi thương của người bình thường như cô.

Lâm Ngọc Linh giải thích một cách dễ hiểu nhất: “Phải nói là thi đại học chẳng khác gì lên đoạn đầu đài đối mặt với thần chết, trải qua cảm giác thoải mái như sắp lên tiên, thất bại rồi, ha ha!”

Chu Hoàng Anh không hiểu Lâm Ngọc Linh đang nói cái gì nhưng thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra rồi đóng vào, giống như tâm trạng trở nên vui sướng hơn, bờ môi mỏng của anh hiện ra một độ cong, cười như không cười.

“Có tôi ở đây, sẽ không có ai bắt cô lên đoạn đầu đài đâu” Người đàn ông tỏa ra khí khái đàn ông cực mạnh.

Lâm Ngọc Linh cắn môi: Chết tiệt, cảm giác bỗng nhiên tim đập loạn nhịp thế này từ đâu tới vậy?

Cô vội xua tay: “Thế thì không được, tôi đã nói giúp anh giải thích rồi, còn nói ẩn núp gì nữa chứ?”