Chương 205: Nhanh vậy đã nhận thua rồi sao?
“Em..thua rồi!” Lâm Ngọc Huy than thở một hơi, chấp nhận số phận, sống trong cuộc đời bấy lâu nay, hôm nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân tự ti như vậy.
“Mới nhanh như vậy mà đã nhận thua rồi sao? Cậu có còn là thăng đàn ông không đấy?”
Lời nói đầy kích thích của Chu Hoàng Anh tấn công thẳng vào tim Lâm Ngọc Huy, nhưng cậu lại không cách nào phản kháng: “Với thực lực hiện tại của em thì căn bản là đánh không lại anh, có tiếp tục đấu thì chỉ có thể thua càng thảm hơn mà thôi.”
Cậu vừa nói xong thì giây tiếp theo, Chu Hoàng Anh nhấc chân lên đạp thẳng vào mặt của Lâm Ngọc Huy.
Anh dùng lực ở chân không lớn, nhưng lại có thể khống chế chặt Lâm Ngọc Huy, còn Lâm Ngọc Huy lại càng để ý đến tư thế đầy khinh bỉ này, dù gì thì cũng đang chà đạp lên mặt cậu mà.
“Ngọc Huy!”
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này, lòng dạ gấp rút đứng ngồi không yên.
Cô muốn chạy nhanh đến chỗ bọn họ, nhưng lại nhìn thấy Chu Hoàng Anh dùng tay ra hiệu, ngăn cản hành động này của cô.
Bất lực Lâm Ngọc Linh chỉ còn cách quay lại đứng ở chỗ cũ.
“AI” Lâm Ngọc Huy thảm thiết kêu lên, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng nói: “Có phải anh từ sớm đã dự liệu được em sẽ thua! Anh có phải từ sớm đã muốn làm như vậy rồi không! Có phải trong lòng anh cũng đang xem thường em không!”
“Anh đúng thực là xem thường cậu!” Chu Hoàng Anh lạnh lùng đáp trả.
Lâm Ngọc Huy tự cười nhạo bản thân: “Vậy tại sao anh còn nói sẽ giúp em? Anh rõ ràng biết răng thực lực của em hoàn toàn không thế đấu với anh…”
“Anh không phải xem thường thực lực của cậu mà là ý chí!” Chu Hoàng Anh tiếp tục nhả ra từng chữ nói tiếp: “Cậu thân là một thẳng đàn ông thì nên có dáng vẻ của một người đầu đội trời, chân đạp đất, cho dù đánh nhau thảm bại cũng không được phép nhận thua!”
“Thực lực của con người là do sau này bồi dưỡng, luyện tập mà ra, cậu còn nhỏ, hoàn toàn không cần vội vã, nhưng nếu bản thân cậu còn muốn phủ định thì thôi, anh khuyên cậu có lẽ cuộc sống thoải mái trước kia phù hợp với cậu hơn!”
Nói xong, Chu Hoàng Anh liền nhấc chân ra khỏi người Lâm Ngọc Huy.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Huy càng lúc càng sâu thẳm, nghe xong những lời của Chu Hoàng Anh, cậu vẫn đang trầm mình trong nỗi tự vấn bản thân sâu sắc.
Chu Hoàng Anh đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ lạnh lùng lúc nấy giờ đây đã được thay thế bằng sự ấm áp, dịu dàng: “Màn biểu diễn vừa rồi có hay không?”
Lâm Ngọc Linh trợn tròng mắt liếc anh: “Hai người suýt chút nữa dọa chết em rồi!”