Chương 196: Cả đời này cậu đều không bù đắp được
“Vậy thì tốt” Lâm Ngọc Huy kích động, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt.
Sau đó cậu nhìn về phía Chu Hoàng Anh ở bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi, nếu đổi thành ngày thường, thì trong tình huống này cậu đã sớm chạy mất dạng, nhưng lúc này cậu cần phải sám hối và chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Lâm Ngọc Huy quy củ đứng trước mặt Chu Hoàng Anh: “Anh rể, em có lỗi với anh…”
“Người cậu có lỗi từ trước tới giờ đều không phải tôi” Chu Hoàng Anh lạnh giọng nói.
“Em biết là chị em, em cũng biết rốt cuộc thì mình đã làm một việc ngu xuẩn thế nào, đợi chị tỉnh lại em nhất định sẽ tự mình xin lỗi chị ấy” Lâm Ngọc Huy nước mắt nước mũi tèm lem sám hối.
Trần Tuấn Anh ở một bên cảm thấy đồng cảm sâu sắc nói: “Người anh em à, anh có thể hiểu được cảm xúc của em lúc này, nghĩ lại vừa nãy anh cũng là bộ dáng như vậy, nhưng em thật sự quá giỏi gây chuyện rồi, anh nhà anh sẽ không dễ dàng tha thứ đâu”
Trải qua lời của Trần Tuấn Anh, Lâm Ngọc Huy dường như nghĩ tới thứ gì đó, trong mắt cậu xẹt qua một tia kiên định, thăm dò hỏi “Anh rể, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh không?”
Chu Hoàng Anh hút xong điếu thuốc cuối cùng trong miệng, anh dùng giày da nghiền nát phần tàn thuốc còn lại.
Nhìn thấy động tác này của anh, Lâm Ngọc Huy càng là bị dọa cho ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chu Hoàng Anh đứng dậy khỏi ghế, anh nói với Trần Tuấn Anh một câu: “Cậu biết chuyện tiếp theo nên làm thế nào rồi đấy”
Nói xong anh liền đi ra hành lang, Lâm Ngọc Huy đi theo đẳng sau.
Trân Tuấn Anh trông coi ở phòng bệnh, trong mắt xẹt qua vẻ trầm trọng, một câu nói hời hợt này của Chu Hoàng Anh có bao hàm ý nghĩa rất lớn.
Chu Hoàng Anh đây là bảo anh ta điều tra ra bối cảnh kẻ muốn hại Lâm Ngọc Linh, sau đó…diệt cỏ tận gốc!
Đi đến nơi không người, cuối cùng Lâm Ngọc Huy cũng không nhịn nổi, cậu sợ cứ tiếp tục sẽ khiến tinh thần mình sụp đổ, một chàng trai lại khóc giống như một con cún: “Anh…anh rể, là em có lỗi với hai người, em biết anh sẽ không thế nào tha thứ cho em, muốn chém muốn giết tùy anh, em tuyệt đối không có bất cứ oán hận gì”
“Cô ấy sẽ không cho phép”
Nghe thấy lời của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Huy càng hổ thẹn cúi thấp đầu.