Chương 144: Cái này gọi là gần đèn thì sáng sao?
“Vậy đúng là em rất may mắn rồi! Nhưng bạn của anh có biết em đến chỗ này không?
Bọn họ có đồng ý không?” Lâm Ngọc Linh lo lắng hỏi.
“Không cần lo, bọn họ đều đồng ý rồi, nếu bọn họ không đồng ý anh cũng không dám đưa em đến đây” Mã Tô giải thích cho cô.
“Vậy là tốt rồi”
Đi được một lúc, khi ánh sáng đần không thể nhìn thấy trên đầu ngón tay, cô theo bản năng bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: “Học trưởng, anh và bạn bè không thường xuyên đến đây sao?”
“Hoàn toàn ngược lại, mỗi khi bọn anh có thời gian rảnh đều đến đây. Thậm chí có một số người bạn của anh còn ở lại đây” Mã Tô mỉm cười giải thích. Biết Lâm Ngọc Linh đang sợ hãi, anh im lặng kéo cánh tay cô lại.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi, Lâm Ngọc Linh cũng không để ý Mã Tô làm gì với mình, cô tò mò hỏi: “Vậy vì sao ánh đèn chỗ này tối như vậy? Các anh đi ở đây không sợ va phải đồ đạc sao?”
“Làm ơn đi, bọn anh đã ở đây nhiều năm rồi, sớm đã quen thuộc chỗ này, còn về chuyện vì sao ánh đèn lại như vậy..” Nói đến đây, Mã Tô cũng cực kỳ bất lực: “Còn không phải do một người bạn quái lạ của anh bảo chỉ có làm như vậy mới có khí thết”
Lâm Ngọc Linh khẽ nhếch khóe môi vài cái, lập tức nghẹn lại không có gì để nói.
Khí thế của nhà ma sao?
Quả nhiên mỗi nhà nghệ thuật gia đều có mấy sở thích kỳ lạ hơn nữa lại còn cực kỳ đam mê nữa!
Đi thêm một đoạn, Lâm Ngọc Linh thấy một vầng sáng cách đó không xa.
Không đợi Mã Tô nhắc nhở, cô đã phấn khích kêu lên: “Học trưởng, anh xem! Nơi đó là chính là chỗ của bạn anh!”
“Cũng không tệ lắm, khá thông minh đấy!”
Mã Tô mỉm cười tán thưởng nói.
“Cái này gọi là gần đèn thì sáng!” Lâm Ngọc Linh rất giỏi nói mấy câu khiến người ta vui về.
Mã Tô dẫn cô đi đến nơi có ánh sáng kia, cuối cùng họ dừng bước trước một cánh cổng sắt nhỏ.
Bọn họ cũng không vội vàng mở cửa, Mã Tô dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chăm Lâm Ngọc Linh, sau đó lại nghiêm túc nói: “Lâm Ngọc Linh, em muốn chỉ trong thời gian ngắn tiến bộ việc phát thanh, chỉ dựa vào.