Chương 104: Ai cho phép em đi vậy?
Vi vậy, sau khi Chu Hoàng Anh rót nước nóng cho cô, Lâm Ngọc Linh đã thu dọn xong đồ đạc, liền hối thúc anh: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về đi, nếu không bị người nhà anh nhìn thấy thì mệt lắm”
“Không phải em nói có thể đối phó được sao?“ Chu Hoàng Anh nghiêm túc hỏi Lâm Ngọc Linh vò vò đầu, nói chắc nịch: “Đúng vậy, chỉ là không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết mà thôi, em nghĩ như vậy không hay”
Chu Hoàng Anh bẻ người đứng thẳng, anh nhắc nhở: “Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh đưa cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, sửng sốt kêu lên: “Trời ạ, đã mười một giờ rồi”
*Ừ, bây giờ quay về không an toàn, tối nay em ngủ lại đây đi”
Ở đây?
Lâm Ngọc Linh mở đôi mắt to tròn, cô hỏi dò: “Em ngủ trong căn phòng nào?”
Chu Hoàng Anh khẽ cau mày, trả lời một cách nghiêm túc: “Bà Chu, hiện tại chồng của bà chưa muốn ngủ riên: Tức là phải cùng giường chung gối sao?
Nằm bên cạnh một người như Chu Hoàng Anh, tối nay Lâm Ngọc Linh làm sao có thế chợt mắt?
Lâm Ngọc Linh kinh hoàng nuốt nước bọt, lẩm bẩm với chính mình: “Bỏ đi…Mình có thế tự về được mà”
“Đứng lại!” Chu Hoàng Anh vươn tay chắn ngang trước mặt, sâm mặt nói: “Ai cho phép em đi vậy?”
Lâm Ngọc Linh bất lực đến cực điểm “Chu Hoàng Anh, em nghĩ rằng mình nên nói chuyện rõ ràng với nhau…”
“Người đâu!” Lâm Ngọc Linh chưa dứt lời thì bị âm thanh sang sảng của Chu Hoàng Anh cắt ngang.
Ngay sau đó, cửa được mở ra, cô người hầu từ bên ngoài bước vào, tay cầm bộ đồ ngủ màu hồng và đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.