Chương 10: Nên từ chối hay chấp nhận?
“Trả lời tôi”
Ba chữ thốt lên, từng chữ đều tràn đầy áp lực.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ngọc Linh cảm thấy hoảng sợ không nói nên lời, đôi môi tái nhợt không ngừng mấp máy: “Không phải tôi không muốn… Không, tôi không ngờ… Ai nha!”
Lâm Ngọc Linh lập tức bật khóc, hận không thể cần đứt đầu lưỡi của mình.
Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Hai mắt Lâm Ngọc Linh nhắm chặt, bộ dạng ảo não lại đáng thương hiện lên trong đồng tử của Chu Hoàng Anh. Ánh mắt anh hơi rung động, cúi xuống, tiếng nói khàn khàn vang lên.
“Xem ra vấn đề này tôi phải tự mình kiểm chứng”
Hả?
Lâm Ngọc Linh bối rối nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhưng cô lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang dần đần phóng đại.
Cô không thể tưởng tượng được há to miệng.
Nhưng giây tiếp theo, đôi môi mát lạnh hạ xuống khiến trái tìm cô căng thẳng, theo bản năng muốn tránh nhưng chưa kịp thực hiện thì cảm đã bị giữ chặt.
“Ưm..”
Lâm Ngọc Linh ý thức được đang xảy ra chuyện gì, não bộ lập tức căng chặt như dây cung. Cơ thể cứng rắn nhưng ngay sau đó cô bắt đầu dùng chân tay để giãy dụa.
Đáng tiếc, hành động phản kháng của cô so với huấn luyện của Chu Hoàng Anh chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại giống như mê hoặc trí mạng, dụ dỗ anh xâm nhập vào lần nữa. Ban đầu chỉ lướt qua trong giây lát, hương vị ấy vẫn như lần đầu không thay đổi.
Anh khẽ quấn lấy đầu lưỡi cô, trêu chọc, một bàn tay đang chống bên người dần dần không an phận đưa lên.
“Thả tôi ra”
Mặc dù cả người trở nên mềm nhũn, nhưng Lâm Ngọc Linh không chỉ gãy giụa, giữa đôi môi mập mờ bắt đầu kháng cự.
“Cô gái, cơ thể của cô đúng là thành thật hơn so với cái miệng của cô nhiều”
Anh dường như không muốn buông tha “Muốn từ cho cô, giọng khàn khàn trêu đù: chối hay đồng ý cũng phải biết giới hạn”