"Tiểu Cách, dậy mau! Sao còn ngủ vậy hả?"
Nhiễm mẹ đưa tay đánh người trong chăn mấy cái. Bà hừ nhẹ, dù đã qua tuổi năm mươi nhưng sức lực bà chẳng kém so với mấy chàng trai trẻ, thấy vậy bà liền kéo chân Nhiễm Cách ra khỏi giường.
Đến khi nửa người đã nằm trên đất Nhiễm Cách mới mơ mơ màng màng ló đầu ra:
"Sao vậy mẹ? Hôm nay là chủ nhật mà."
Nhiễm mẹ nhìn con gái không chút để ý nào ngáp một cái rõ to, nhíu mày, "Vậy con có biết tại sao mẹ lại gọi con dậy không? Tiểu Dã nó đang ngồi ở dưới lầu đó cái con bé này!"
Nhiễm Cách ngơ ngác, mắt nhắm mắt mở hỏi lại, "Tiểu Dã nào cơ? Tiểu Dã.
Tiểu Dã...
Hoa Nguyệt Dã...
Ba giây sau, cô hét toáng lên. Lật đật lăn xuống giường, tóc bù xù cũng chưa kịp chải, không để ý tới Nhiễm mẹ mặt tối sầm gọi cô quay lại chỉnh đầu tóc liền chạy xuống lầu xem thử.
Nhiễm Minh Ngôn ngồi cạnh Hoa Nguyệt Dã, không hề e dè nhìn chằm chằm anh đánh giá. Đối diện Hoa Nguyệt Dã là Nhiễm cha và Nhiễm Bạch Thương. Bầu không khí khá kì lạ.
Trong lòng Hoa Nguyệt Dã thở dài, thường người ta chỉ cần qua ải cha vợ khó muốn chết, đằng này anh phải đối mặt với cả ba người đàn ông, độ khó gấp ba lần người khác nha. Anh cười cười, thôi kệ đi. Sau này rước được cô dâu về nhà anh sẽ đòi lại tổn thất tinh thần.
Tiếng chân bịch bịch trên cầu thang vọng xuống.
Bốn người đàn ông đưa mắt nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù, mặc váy ngủ con thỏ màu hồng bồng bềnh, mặt còn hơi ngái ngủ nhìn sang đây.
"Ồ, sao anh tới sớm thế?" Nhiễm Cách hỏi, trong giọng nói còn mang theo tia khàn khàn do mới tỉnh dậy. Hoa Nguyệt Dã ngoài ý muốn còn thấy chút nũng nịu trẻ con trên khuôn mặt của cô.
"Anh không tới sớm lắm." Hoa Nguyệt Dã thản nhiên nói, "Đã mười giờ rồi."
Nhiễm Cách không tin liền quay đầu nhìn đồng hồ. Đúng là mười giờ thật! Cô cào tóc. Hôm qua nghĩ tới việc Hoa Nguyệt Dã ra mắt cha mẹ liền không nhịn được hồi hộp cùng hơi mong đợi. Cô lăn lộn tới hai giờ sáng rốt cuộc mới chịu đi ngủ.
Nhiễm Minh Ngôn thấy em gái mình ngơ ngác đứng đó, ăn mặc còn xuềnh xoàng như vậy liền thở dài. Đứng dậy tới nhéo tai cô một cái:
"Đi lên lầu rửa mặt thay đồ mau, thấy có khách ở đây không hả?"
Nhiễm Cách che tai lại, oai oái la lên. Cái ông anh này, lực nhéo tai hôm nay mạnh hơn mọi ngày nha!
Hoa Nguyệt Dã thấy Nhiễm Cách kêu đau, chau mày, sắc mặt không vui tí nào. Mà Nhiễm Bạch Thương đối diện anh đương nhiên nhìn thấy, anh ho khẽ:
"Nhiễm nhị, em mang Nhiễm tam lên lầu đi."
Nhiễm Minh Ngôn gật đầu, lắc người kéo Nhiễm Cách chạy như bay lên lầu.Nhiễm cha, Nhiễm Bạch Thương và Hoa Nguyệt Dã lại tiếp tục bầu không khí kì lạ lúc nãy.
Nhiễm cha hắng giọng:
"Cậu quen con gái tôi bao lâu rồi?"
Hoa Nguyệt Dã rất lễ phép trả lời: "Ba tháng ạ."
Nhiễm cha nhíu mày, "Ba tháng? Bây giờ quyết định chuyện kết hôn không phải còn quá sớm sao?"
Hoa Nguyệt Dã lại nói tiếp, "Đó là ba tháng tụi con quen nhau. Còn con lại yêu thầm Tiểu Cách chín năm rồi ạ."
Nhiễm cha hơi sửng sốt, nhất thời quên câu hỏi tiếp theo. Mà Nhiễm Bạch Thương bên cạnh liền hỗ trợ:
"Từ trung học ư? Tiểu Cách có biết đến sự tồn tại của cậu chứ?"
Hoa Nguyệt Dã: "Cũng có chút gọi là quen biết, lúc ấy em là hội trưởng hội học sinh."
Nhiễm cha: "Vậy tại sao không theo đuổi Tiểu Cách lúc đó?"
Hoa Nguyệt Dã: "Vì việc học quan trọng hơn ạ."
Nhiễm cha nghe vậy liền hài lòng gật đầu. Biết được khoảng thời gian đó còn nhỏ vẫn nên học tập, không nên động tới chuyện yêu đương ông liền nhìn anh với con mắt có chút tán thưởng.
Nhiễm Bạch Thương thấy Nhiễm cha chưa gì hết đã hơi mủi lòng, anh lạnh lùng hỏi tiếp vài câu hỏi liên quan tới nghề nghiệp, gia đình, sở thích.
Đương nhiên chuyện anh là Sở thiếu và chuyện giấu mọi người đính hôn với Nhiễm Cách cũng bị Nhiễm Bạch Thương moi ra.
Hoa Nguyệt Dã cũng rất thành thật trả lời không giấu giếm. Kể cả chuyện thân phận Louisa của Nhiễm Cách. Theo anh mà nói, đã xác định là người một nhà rồi thì không cần giữ bí mật với nhau, trừ việc sinh hoạt vợ chồng ra thôi.
Gần tới giờ cơm trưa, Nhiễm Minh Ngôn cùng Nhiễm Cách mới đi xuống. Mắt thấy cô gái đầu tóc bù xù ngơ ngác lúc sáng đã trở thành cô gái hoạt bát, năng động như mọi ngày, Hoa Nguyệt Dã hơi tiếc nuối dáng vẻ đáng yêu đó của cô.
Mọi người cùng vào ăn cơm. Trong lúc ăn chỉ có Nhiễm mẹ, Nhiễm Minh Ngôn nói chuyện, lâu lâu Nhiễm Cách mới chen vào vài câu.
Nhiễm mẹ rất săn sóc Hoa Nguyệt Dã, tựa như bà rất hài lòng về chàng rể này. Hoa Nguyệt Dã cười cười cảm ơn, đáp lễ gắp đồ ăn lại cho Nhiễm mẹ, lúc này bà liền cười rất tươi.
Anh em Nhiễm thấy vậy liền bĩu môi, mẹ có "đứa con mới" liền bỏ quên con cũ à!
Nhiễm cha thấy vậy cười cười. Bầu không khí rất hài hòa và dễ chịu. Hoa Nguyệt Dã rất ra dáng người đàn ông trong gia đình, quan trọng là khá chiều chuộng con gái mình. Nhiễm cha rất vui vẻ!
Trong bữa cơm, mọi người tận mắt thấy Hoa Nguyệt Dã không động tới một con tôm nào cả. Mà Nhiễm Cách vừa nhìn đĩa tôm anh liền hiểu ý. Tay nhanh chóng lột tôm rồi bỏ vào bát cô. Nhiễm Cách cười híp mắt, cô không chút ngại ngùng ăn sạch.
Đĩa tôm cứ như vậy mà vơi dần, Nhiễm Minh Ngôn thấy Nhiễm Cách ăn sung sướng liền bất mãn nói với Hoa Nguyệt Dã:
"Em rể, em đừng chiều con nhỏ này nữa. Được nước nó lấn tới là ăn hiếp em luôn đó. Em phải hung dữ lên!"
Nhiễm Cách trừng mắt nhìn anh, anh dám hung dữ không?
Hoa Nguyệt Dã cười nhẹ, anh cất giọng nghiêm túc nhưng không kém phần dịu dàng:
"Hung dữ với cô ấy thì cô ấy liền bỏ chạy, em ế cả đời mất. Dù gì em cũng nguyện ý dung túng cô ấy."
Lần này Nhiễm Cách đắc ý nhìn Nhiễm Minh Ngôn. Mặt anh nhăn nhó, đến công ty thì ăn cẩu lương của anh hai, về nhà lại ăn cẩu lương của em gái. Anh phải nhanh nhanh kiếm bạn gái về thôi!
Sau cơm trưa, Nhiễm Cách và Nhiễm mẹ dọn dẹp. Hoa Nguyệt Dã toan đi vào phụ một tay thì Nhiễm Bạch Thương lại ngỏ ý muốn nói chuyện với anh.
Nhìn Nhiễm Cách hơi lo lắng đánh mắt sang, anh mỉm cười trấn an rồi theo Nhiễm Bạch Thương vào thư phòng.