Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 11




Nhiễm Cách vì hôm qua mải chơi game đến tận một giờ sáng nên hôm nay liền dậy trễ, mà Nhiễm Bạch Thương cưng chiều em gái lại nói nghỉ hôm nay nhưng Nhiễm Cách nhất quyết không chịu.

Thế là tận bảy giờ rưỡi cô mới nháo nhào đánh răng rửa mặt rồi chạy đến trường bằng vận tốc nhanh nhất có thể.

Thật xui xẻo là khi cô tới thì trường cũng vừa đóng cổng. Mà Nhiễm Cách là ai chứ, cô từ nhỏ đã leo cây, trèo tường, chỉ với vách tường cao hơn cô hai cái đầu cũng không làm khó cô.

Nhiễm Cách ném cặp mình vào trước rồi nhảy phốc lên, chân đạp lên tường rồi như siêu nhân mà nhảy vào trong. Vừa mới đáp xuống đất bỗng thấy trời đất quay cuồng, ánh sáng xung quanh cũng không bằng cặp mắt sắc bén đang nhìn cô.

Nhiễm Cách lúc này mới thực sự biết người tên Hoa Nguyệt Dã này, vừa là hội trưởng hội học sinh mà thành tích lại đứng đầu trường khiến cô không khỏi nhìn anh với con mắt khác.

Thấy Hoa Nguyệt Dã nhìn chằm chằm mình, Nhiễm Cách cười đến rực rỡ, "Hoa học trưởng, trùng hợp quá, anh cũng đi trễ sao?" Cô đang dùng mỹ nhân kế đó, động lòng đi, động lòng đi...

Hoa Nguyệt Dã nhíu mày, mắt lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, anh nhàn nhạt nói, "Tôi đi lấy đồ cho giáo viên. Cô là Nhiễm Cách đúng chứ? Đi trễ, cuối giờ học ở lại dọn dẹp phòng Hội trưởng hội học sinh."

Khóe môi Nhiễm Cách giật giật, nụ cười trên môi cô cứng đờ. Hả? Sao lại tàn nhẫn như vậy chứ? Mắt thẩm mỹ có vấn đề sao?

"Hoa học trưởng, tha cho tôi một lần này thôi. Lần đầu tiên đi trễ..."

"Không cần tôi chỉ cho cô phòng Hội trưởng nằm ở đâu chứ?" Hoa Nguyệt Dã ngắt lời cô, anh vẫn đứng thẳng, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm Nhiễm Cách như một lưỡi dao sắc bén chém vào người cô.

"Vâng..." Nhiễm Cách xụ mặt, cô nhảy xuống đất. Thế mà lúc đứng đàng hoàng trên đất lại phát hiện anh rất cao, cao hơn cô cả nửa cái đầu. Vốn Nhiễm Cách cao 1m70 đã được xem là chiều cao vượt trội rồi, như vậy Hoa Nguyệt Dã chắc chắn hơn 1m80 đó.

Nhiễm Cách nhớ đến đây liền quay lại trợn mắt nhìn Hoa Nguyệt Dã, "Lúc đó anh không cảm thấy em thực sự rất xinh đẹp, không rung động chút nào sao?"

Hoa Nguyệt Dã hơi nâng khóe môi, "Không có..."

Anh thấy vẻ mặt thất vọng của cô liền không nhịn được mà cúi xuống cắn môi cô, "Lần anh thực sự rung động là lần khác."

"Nói như vậy lúc đó anh đã hơi rung động rồi sao?"

Anh mỉm cười, "Ừ."

Nhiễm Cách đắc ý, "Thấy sức quyến rũ của em thế nào? Ha ha..."

Sau giờ học, Nhiễm Cách quả nhiên đến phòng Hội học sinh nhưng lại không thấy ai cả. Cô cười thầm, hay là bỏ trốn nhỉ? Nhưng lương tâm nhỏ bé của cô trỗi dậy, không được, cô phải dọn dẹp!

Phòng Hội trưởng không lớn hơn hội trường là bao nhiêu, nhưng đối với các sinh viên ở đây thì có thể nhét tầm năm mươi đến sáu mươi người vào căn phòng này.

Trên bàn tài liệu bày bừa lộn xộn, còn có một đống hoa, có bông đã héo, có bông còn rất tươi mới. Nhiễm Cách cười thầm, nhìn Hoa Nguyệt Dã trầm lặng như vậy mà cũng có không ít người theo đuổi nha!

Cô đặt cặp xuống, xắn tay áo lên tới hơn khủy tay để lộ cánh tay trắng nõn. Cô thu xếp tài liệu rồi đặt chúng ở một góc trên bàn. Nhiễm Cách nghĩ một chút rồi quyết định đi lấy nước và khăn lau. Trùng hợp có một bạn học đi ngang qua, mà Nhiễm Cách của chúng ta đang lười biếng, thế là cô vẫy tay.

"Này bạn học ơi..."

Người vừa đi ngang qua khựng lại, thấy Nhiễm mỹ nữ nổi tiếng kia vừa gọi mình, hắn có chút ngơ ngác, "Bạn gọi tôi sao?"

Nhiễm Cách cười ngọt ngào, "Đúng vậy. Tôi có thể nhờ bạn một việc được không?"

Người kia hơi khó xử nhìn cuốn sách trên tay rồi nhìn ánh mắt chờ mong của cô, hắn gật đầu, "Được."

Thế là nhiệm vụ đi lấy nước và khăn đã được hoàn thành. Trước khi người đó đi, Nhiễm Cách còn cho người đó nick QQ để thay lời cảm ơn. Nhưng mà người đó lại không biết rằng, nick cô vừa mới cho hắn chính là nick QQ của Nhiễm Minh Ngôn, siêu sao nổi tiếng. Rất quý hiếm đó nha!

Sau khi hắn ta đi, Nhiễm Cách đắc ý cười thầm sau đó quay lưng vào dọn dẹp tiếp.

Mà Nhiễm Cách lại không biết nụ cười kia của cô đã được Hoa Nguyệt Dã thu hết vào mắt. Đối diện phòng Hội trưởng hội học sinh lại chính là phòng nghỉ ngơi của giáo viên. Vừa rồi anh vào đưa cho giáo viên một số bài thi của học kỳ vừa qua, vừa vặn ngồi ở đó một lúc, nhìn thấy những việc lúc nãy xảy ra, cô còn cười rất rạng rỡ với chàng trai đó.

Sau này chàng trai tội nghiệp đó bỗng bị phạt dọn sân trường suốt một tháng mà không hiểu mình đã gây nên tội gì.

Nhiễm Cách dọn phòng xong thì cũng đã quá trưa. Cô nhìn thành quả của mình, cười tự hào rằng mình dọn quá sạch, không còn sót một sợi tóc.

Nhiễm Cách thấy hộc tủ bàn có tờ giấy gì đó màu hồng, cô tò mò. Dù biết rằng không phải nhưng Nhiễm Cách lại mạnh dạn kéo ra, cô còn lén lút quan sát xung quanh.

"Uy, tên này thế nào lại được yêu thích như vậy?"

Những bức thư ở trong ngăn kéo đều rực rỡ màu sắc. Hình như chưa có bức nào được anh mở ra vì thư còn rất phẳng và nguyên vẹn.

Bức thư tình thứ nhất: << Hoa sư huynh, em là Tảo Diệp lớp B ngành Chính trị. Hôm nay em viết bức thư này để bày tỏ rằng, em rất thích anh, em muốn theo đuổi anh. Mặc kệ anh có đồng ý hay không em sẽ cố gắng đến cùng. >>

Ừm, Tảo Diệp là hoa khôi ngành Chính trị, nghe nói chị ta học rất giỏi. Vả lại bức thư này... ừm, đúng là con gái khoa Chính trị có khác, tỏ tình cũng thật mạnh mẽ, thẳng thắn nha.

"Anh không trả lời thư của Tảo Diệp sao?" Nhiễm Cách đưa ánh mắt ra phía hàng cây xanh rợp bóng mát ở sân trường.

Hoa Nguyệt Dã vân vê ngón áp út của cô, ánh mắt hơi thẫm lại, "Không có, anh không quen cô ta." Vừa nói xong anh lại nghĩ, ngón tay này trống trải quá, hay là đeo thêm trang sức cho nó nhỉ?

Nhiễm Cách bĩu môi, "Nhưng mà người ta thích anh đó."

Bức thư tình thứ hai Nhiễm Cách đọc là của Ngọc Dao, tên sến súa hệt như bức thư của cô ta, cô ta học ngành Văn: << Hôm nay trời rất đẹp và trong sáng, anh có thấy không? Từng dải nắng rực rỡ trải dài trên sân trường như đang chào đón một con người xinh đẹp nhất thế gian... (Thư đã được rút gọn hơn một ngàn chữ)... Em nhận ra trong tim em giờ đây bỗng xuất hiện hình bóng của một thiên thần... >>

Đọc tới đây Nhiễm Cách lại cảm thấy buồn ngủ. Sao thư tình mà dài dòng như thế làm gì? Làm sao cô đọc hết được? (!)

Cô nhoài người nằm lên bàn. Thầm nghĩ, cô sẽ chỉ ngủ một lát thôi, một lát thôi... Ai ngờ lại ngủ quên luôn.