Trần Hạ Mộc thong dong nhìn bảng menu của nhà hàng, chân thì gõ đế giày xuống mặt sàn nhẹ nhẹ tạo thành những âm thanh vui tai, một lúc sau cô khó hiểu quay sang nhìn chồng mình.
“Đạo diễn Hoành còn bận ngủ sao?”
Cô xem điện thoại thấy đã là 8 giờ sáng, liền ngao ngán lắc đầu.
“Thì ra Hàn lão đại cũng có lúc phải chờ đợi người khác thế này à?”
Mặt hắn đen xì đi, nếu không phải tại con mèo ngang ngạnh này hắn đã khiến cho đạo diễn Hoành khóc dở mếu dở từ lúc nãy rồi.
“Cũng là em cứng đầu, bao nhiêu đạo diễn tài giỏi không muốn hợp tác, lại muốn hợp tác với người nghiệp dư như ông ta”
Trần Hạ Mộc phẩy tay bĩu môi.
“Anh thì hiểu cái gì, quan trọng phải nằm ở tâm”
Hắn cười trừ, tâm cái con khỉ, cái vẻ ranh ma của lão sao mà cô thấy được, ngoài mặt thì có vể nể nang sợ hãi hắn chỉ biết xu nịnh, chứ thực ra ranh như ma, được cái làm việc đâu ra đấy, chỉ có nhược điểm là già mà không yên thân, ham chơi còn hơn cả diễn viên.
Tuy có điều nếu nói về cái tâm thì ông ta đúng là ngay thẳng, để vợ hắn hợp tác với ông ta hắn cũng yên tâm hơn, dù gì ông già này cũng là người đầu tiên hắn quen trong giới giải trí.
Hai người vừa gọi món một lúc thì đạo diễn Hoành rón rén bước vào, ông như chuẩn bị sẵn chỉ chờ Trương Bạch Hàn cau mày quay sang là sẽ nhào vào nhận lỗi.
“Hàn lão đại, thực sự là đường phố khó đi quá”
Trương Bạch Hàn không mảy may quan tâm ông ta, gắp cho cô một miếng thịt rồi đặt đũa xuống, lúc này mới nhìn sang phía Hoành Lục.
“Ông giỏi thật đấy”
Bao năm quen biết nên ông hiểu ngay, lần này tên nhóc này tha cho ông rồi ha ha.
Hoành Lục vội vàng ngồi xuống ghế, nhanh tay lôi ra mấy tập giấy, Trương Bạch Hàn thấy thế chỉ biết lắc đầu, thời đại dù phát triển đến đâu thì mọi thứ ông ấy vẫn bám vào giấy tờ dài dòng không cần thiết, chỉ cần bản hợp đồng là được rồi, nhưng Hoành Lục lại cứ muốn tất cả mọi nội dung đều phải in lên giấy tờ.
Trần Hạ Mộc trái lại không để tâm sự xuề xoà vướng víu ấy, chỉ vui vẻ rót nước cho ông.
Buổi hợp tác hôm đó căn bản diễn ra vô cùng thuận lợi, dự định sau khi dàn dựng bối cảnh, đoàn làm phim ổn định sẽ bắt đầu khởi quay vào vài tuần tới, dù có hơi gấp nhưng Trần Hạ Mộc nghĩ mình cũng ham chơi lâu rồi, bây giờ nên chỉnh đốn lại càng sớm càng tốt.
...
Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, chẳng bao lâu đã đến ngày đoàn phim khởi quay, hôm đó Trương Bạch Hàn ăn mặc khá lịch lãm, mới sáng sớm đã đích thân xuống bếp nướng bánh cho vợ và mẹ, Dụ Liên nghe tiếng động còn tưởng hôm nay người làm đến sớm.
Chà, đúng là một người đàn ông ga lăng.
Nhưng ga lăng mức nào thì việc khó vẫn sợ, người đưa ra việc khó này còn đang ôm gối ngáy khò khò.
Trương Bạch Hàn không hiểu sao vợ hắn lại có tính gắt ngủ mạnh vậy, bao nhiêu lâu ngủ cùng hắn mới quen được một chút nhưng suy cho cùng vẫn là “thương tích đầy mình”
Có điều sáng nay không hiểu sao Trần Hạ Mộc lại dậy sớm, Trương Bạch Hàn vừa bước vào phòng thì cô đã ăn mặc gọn gàng chuẩn bị đi xuống rồi, có điều kiểu ăn mặc này có hơi...hmmm.. không muốn rời.
Trần Hạ Mộc sau khi khổ cực thức tỉnh lý chỉ để tỉnh dậy thì liền đi vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, cho đến khi Trương Bạch Hàn vào phòng rồi cứ đứng nhìn cô ngây ngốc.
“Anh sao thế?”
Hôm nay cô ăn mặc có hơi “bánh bèo”.
Trần Hạ Mộc mặc một chiếc váy trắng mix với váy yếm buộc eo, nhìn như một nữ sinh trẻ trung năng động, hắn có chút không kiềm được, đi từ từ đến ôm cô vào lòng.
“Vợ à, hay hôm nay em đừng đi làm nữa”
Cô biết ý đồ của hắn liền đấm mạnh vào ngực hắn.
“Anh đừng có mơ”
Trương Bạch Hàn giả mếu giả khóc, nũng nịu ôm lấy vợ hắn.
“Em không thương anh nữa à?”
Cô bất lực lắc đầu, rồi quay sang hôn nhẹ một cái vào má Trương Bạch Hàn.
“Lúc nào cũng thương, nhưng anh cũng phải để em đi làm nữa chứ”
Cô cảm nhận người đàn ông đang ôm mình như càng siết chặt hơn, sau đó có thứ gì đó ẩm ướt ôm khắp vùng gáy Hạ Mộc, hắn ghì chặt, hôn liên tiếp vào gáy, má rồi đến mắt mũi cô, đến mức chọc cô nhột cả người.
Sau bữa sáng, hắn chở cô đến trường quay.
Trần Hạ Mộc vừa bước xuống đã thấy vô số ánh mắt nhìn mình, mọi lần thì là bình thường nhưng lần này cô có hơi hồi hộp, cứ như lần đầu bước vào giới giải trí ấy, còn định chào Trương Bạch Hàn để đi vào thì tên chồng này cũng vui vẻ đóng cửa xe cho cô rồi chạy theo cô luôn.
“Anh đi theo em làm gì?”
Trần Hạ Mộc hoảng hốt đẩy hắn lại.
Trương Bạch Hàn cười hềnh hệch.
“Công khai thì cũng công khai rồi, em còn lo gì, với lại hôm nay công ty ít việc”
Người nào đó bất lực đành dậm chân đi vào.
Một màn vợ chồng chí choé bị mọi người ở đoàn phim thu hết vào tầm mắt, rồi vèo cái tên của bọn họ lại lên hot search: “Hàn lão đại chở vợ đi làm”
“Hàn lão đại cưng vợ tận trời xanh”
Việc mà hai ngôi sao hùng hổ như vậy kết hôn đã đủ chấn động rồi, sau này còn là một chuỗi sự kiện ân ân ái ái của đôi nam nữ giàu ụ này, chắc cả giới loạn mất.