Ông Xã Là Lão Đại Showbiz

Chương 14: Diệc Văn Trì




Dược Văn Trì, trước đây là hàng xóm của Trần Hạ Mộc, sau này chuyển đi nhưng hai người vẫn thường xuyên gặp mặt, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau lập nghiệp.

Mấy năm trước sự nghiệp của cả hai lên như diều gặp gió, bên Mỹ mời gọi cả hai nhưng Hạ Mộc từ chối.

Vì cô phát triển sự nghiệp trong nước cũng không phải thấp bé, hơn nữa có thể thường xuyên về thăm ba mẹ.

Còn anh thì khác, thuở hai mươi đầy tham vọng liền bay sang Mỹ biệt tăm, đến tần xuất liên lạc của hai người cũng giảm.

Sau này cả hai đều thành công nhưng một người ở trong đại lục, còn một người ở bên kia trời Âu.

Lần này trở về là do hợp đồng hợp tác của bộ phim quy mô lớn giữa Mỹ và Nước M, tiện thể ghé thăm Trần Hạ Mộc mà Diệc Văn Trì hằng nhớ nhung.

Chỉ có điều lịch bay là vào tháng sau, nhưng hơn một tháng trước hắn nghe tin công khai kết hôn của Hạ Mộc thì vội vã trở về, bao nhiêu lịch làm việc quan trọng đều dời lại.

Diệc Văn Trì trở về vào lúc tờ mờ tối, do còn phải cùng quản lí bàn về hợp đồng với phía nhà đầu tư bên Trung Quốc, vào nhà anh mệt mỏi quăng người ra ghế sofa.

Tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống, Diệc Văn Trì hé mi mắt.

“Mẹ”

Noãn Tâm gật đầu, xót xa đến gần con trai.

“Đã ăn uống gì chưa?”

Anh mệt mỏi lắc đầu, vậy là bà liền đi vào bếp hâm nóng thức ăn.

Nghe tin con trai về từ hôm qua bà đã không còn kích động, dù rất muốn ôm con vào lòng nhưng thấy thằng bé mệt mỏi bà cũng không nỡ làm phiền nó.

Trong bữa ăn anh chăm chú vô cùng, ăn rất khoẻ, một hồi đã hết hai bát cơm, Noãn Tâm mỉm cười ngồi xuống ghế trước mặt con trai.

“Mẹ chuẩn bị quà đi, mai chúng ta đến nhà bác Trần”

Nghe con nói ánh mắt bà thoáng buồn.

“Ừ”

Chuyện Hạ Mộc kết hôn bà cũng biết, chuyện con trai thích cô bé từ nhỏ bà cũng biết, đả kích lớn như vậy liệu thằng bé có chịu được không đây?

...

Trương Bạch Hàn im lặng xem laptop, thi thoảng ánh mắt lại đưa về phía mèo nhỏ đang xem ti vi ở bên cạnh.

Trên bàn là đĩa hoa quả được xắt miếng gọn gàng, đã được ăn hơn nửa.

Hắn lắc đầu rồi lại chăm chú xem laptop, lướt đến tin siêu sao quốc tế Ally về nước thì cau mày.

Ally này sang Mỹ phát triển một thời gian dài, vậy mà tài nguyên còn ít hơn Mộc Mộc nhà hắn, chỉ được lưu lượng và cái mặt, tài năng thì có chút nhưng với anh chung quy vẫn có chút tầm thường.

Không hiểu sao anh không có mấy thiện cảm với người này.

Đọc được một nửa bài báo thì điện thoại của Hạ Mộc đổ chuông, cô quờ quạng rồi cứ thế đưa lên tai.

“Alo”

Đột nhiên giọng nói cô trở lên bất ngờ, vội vã.

“Anh Văn Trì về rồi sao?”

Trương Bạch Hàn cảm thấy câu ‘anh Văn Trì’ này thật ngứa tai.

“Vâng, con biết rồi, mai con và Hàn sẽ về”

Hắn lập tức thay đổi thái độ, trước đây cô gọi hắn là Trương Bạch Hàn, bây giờ gọi là Hàn, hay hơn là gọi anh Văn Trì nhiều nha.

Sau khi Trần Hạ Mộc cúp máy liền quay sang Trương Bạch Hàn.

“Mẹ nói mai về nhà ăn cơm”

Hắn vẫn giả ngu nhìn cô.

“Nhà em có việc gì sao?”

“Không có việc thì không về được à? Anh định cướp con gái người ta về rồi không thèm về ăn bữa cơm với mẹ vợ... à?”

Cô khựng lại, khịt khịt mũi rồi quay đi, còn hắn thì vui muốn nhảy cẫng lên.

“Được thôi, mai chúng ta về ăn cơm với mẹ vợ của anh”

Trần Hạ Mộc đành bực tức ăn miếng táo.

Khốn khiếp!! Lại bị tên chồng hờ này cho vào tròng!

Một lúc sau tiếng gõ phím vang lên đều đều kia đột nhiên dừng lại, tiếp sau đó là giọng nói mang tông giọng thấp đến đáng sợ của Trương Bạch Hàn.

“Anh Văn Trì là ai?”

Mèo nhỏ ngơ ngác quay sang, do còn đang chăm chú xem phim nên chỉ trả lời bâng quơ.

“Hàng xóm cũ”

Hắn gật gù, đột nhiên nghĩ đến một khả năng liền nhảy vọt lên.

“Trước đây em có thích hắn không?”

Cô cau mày sút Trương Bạch Hàn một cái.

“Đương nhiên là không!”

“Vậy hắn có thích em không?”

Đến đây Trần Hạ Mộc hơi khựng lại, cô ấp úng.

“Hình..như là có”

Vậy là tên kia vội vàng gập laptop lại rồi ngồi sát vào cô.

“Cụ thể như nào?”

“Thì... anh ấy rất hay giúp đỡ tôi, dù là lúc bận việc cũng bỏ chỉ để giúp tôi, anh ấy còn thường xuyên tìm cơ hội để tiếp xúc gần với tôi...”

Cô còn kể thêm vô số câu chuyện khác.

Bản thân hai người biết rõ Trần Hạ Mộc tuyệt đối không nhìn nhầm.

Cô vốn là một người vô cùng nhạy cảm, chỉ cần ai đó có chút thay đổi cô liền lập tức nhìn ra.

Huống hồ bọn họ gần nhau lâu như thế, tích cách ngang ngạnh của Diệc Văn Trì cô đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng lại chỉ nghe lời mình cô thì có kì lạ không?!

Còn trong suy nghĩ của Trương Bạch Hàn đơn giản chỉ là:

“Vợ hắn xinh đẹp như vậy, còn có người không thích sao?”

Sau một ngồi đăm chiêu suy nghĩ như một ông cụ non hắn quyết định đánh dấu chủ quyền của mình!

Trương Bạch Hàn quay sang nhà bếp thấy cô đang rửa mấy quả táo, liền đứng vọt dậy bước vào trong.

Nhà hắn là một căn biệt thự chính hiệu, nhưng phòng khách lớn ở cửa chính để tiếp khách, còn phòng khách nhỏ ở gần vườn hoa sau nhà lại được thiết kế kiểu ấm cúng, chỉ để gia đình quây quần.

Vì thế nên phòng khách và nhà bếp cách nhau chỉ có hơn mười mét.

Cho đến lúc hắn bất ngờ ôm Hạ Mộc vào lòng từ phía sau, cô vẫn còn loay hoay rửa quả táo.

“Bụp” một tiếng, trái táo nhỏ nhắn đáng yêu lăn tròn trên mặt đất còn người làm nó rơi thì cứng đờ người.

Trần Hạ Mộc lần này quyết không để Trương Bạch Hàn chiếm tiện nghi của mình, định bụng xoay người đấm hắn một cái thì thấy cổ mình có gì đó ấm ấm, ướt...ướt.

Cô hoảng hốt giãy giụa liền bị Trương Bạch Hàn giữ chặt, cảm giác ngượng đến chết mất.

Cả người bị hắn ôm chặt, cổ thì bị hắn cắn, thi thoảng Trương Bạch Hàn còn thổi phù một cái… rồi lại cắn tiếp, khiến cô đã ngại lại còn ngứa ngáy đến muốn đánh người.

Mấy phút sau Trương Bạch Hàn mới thả lỏng người cô, nhưng hắn vẫn ôm Hạ Mộc, ranh ma ghé sát tai cô nói với giọng rất đắc ý.

“Cuối cùng cũng cắn được em rồi”

Trần Hạ Mộc tức giận đánh vào tay hắn kêu lên!

“Anh là chó hả, làm gì tôi vậy chứ?”

Không ngờ hắn còn không biết liêm sỉ hơn, thổi nhẹ vào tai cô nói bằng thứ giọng mật ngọt chết người của hắn.

“Vì anh muốn cho Diệc Văn Trì biết, em là vợ anh, sau này là mẹ của các con anh, sau này nữa là bà của các cháu anh, hắn tuyệt đối đừng mơ tưởng đến”

“Ai nói tôi sẽ sinh con cho anh hả”

Hắn cười phì: “Em dám không sinh sao?”

Còn không quên chọc vào eo cô khiến Trần Hạ Mộc bật cười.

Để hắn ôm lâu quá cô cũng quen luôn, thậm trí còn có chút thoải mái với hơi ấm trên người Trương Bạch Hàn, dù vậy tim vẫn đập nhanh quá.

Hai người cứ thế đứng yên trong nhà bếp

Giọng nói của hắn phá tan sự im lặng.

“Tối nay ngủ với anh được không?”

Không hiểu sao cô gật đầu.

...

Trần Hạ Mộc lúc này đang vô cùng hối hận.

Cô đâu có nói sẽ chuyển sang phòng Trương Bạch Hàn, chỉ gật đầu một cái hắn đã chuyển hết đồ của cô sang đây, còn kêu quản gia khoá cửa phòng cô lại.

Nham hiểm, quá là nham hiểm rồi!!

Cô còn đang cảm thán độ nham hiểm của tên chồng hờ này thì Ân Kiều gọi đến, đại khái bàn với cô về kịch bản mà Trương Bạch Hàn chọn giúp, còn luôn miệng khen hắn tài giỏi có mắt nhìn.

Hạ Mộc vừa nghe vừa bĩu môi, ừ thì cũng có giỏi một chút.

Bàn chuyện xong thì hắn làm việc bên thư phòng đã lon ton vui vẻ chạy về đây để ngủ, thấy cô liền leo tót lên giường, xoay người, tắt điện.

“Bà xã à đi ngủ thôi”

Cô “xì” một tiếng rồi nằm xuống, liền bị hắn ôm vào lòng, nhưng cũng lười phản kháng, đằng nào ôm như vậy thì càng ấm.

...

Sáng hôm sau Trương Bạch Hàn dậy sớm chuẩn bị đồ đạc cho cô, còn nhờ người mua một cái áo khoác mỏng.

Dạo này thời tiết trở lạnh, nhà cô lại ở vùng đang có gió nên Trương Bạch Hàn chuẩn bị đủ thứ giữ ấm cho cô.