Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 39: 39: Tô Dạ Nhập Viện




Cô nằm trên đùi anh thoải mái xem phim thì Viên Thi cảm nhận được bàn tay hư hỏng của anh đang lần mò vào trong áo mình làm loạn.

Bởi vì đây là chuyện thường tình thế nên cô cũng không ngăn cản anh nhưng Tô Niên lại được nước lấn tới.

" Để yên cho em xem phim " cô nhỏ tiếng nhắc nhở anh.

" Em chọn đi, một là trên giường, hai là ngay tại đây "

Viên Thi liền đưa mắt lên nhìn anh, từ ngày hai người bắt đầu ân ái với nhau thì không có đêm nào anh chịu để yên cho cô, cứ mỗi lần rãnh rỗi là Tô Niên đều ham muốn.

Phải công nhận một điều rằng sức khoẻ anh vô cùng tốt.

" Lát nữa em còn phải đến bang, tối được không? "

Công việc của cô ở bang vẫn còn khá nhiều nếu như cô đáp ứng anh thì lát nữa làm sao cô đến đó được.

" Em không cần đến "

Dự tính ban đầu của Tô Niên là sẽ làm việc ngay tại sopha nhưng bởi vì ở đây khá nhỏ nên anh nhanh tay bế cô lên giường để thoả sức mà lăn lộn.

" Ưm..... từ từ đã " cô nói.

Anh gấp gáp tới nổi ngay cả vài bước dạo đầu cũng chẳng thực hiện, Tô Niên nhanh chóng đưa vật nam tính của mình vào sâu bên trong cô.

" Rất tuyệt "

Bên trong cô ôm chặt lấy anh khiến Tô Niên sung sướng không thôi, hai người đã ân ái rất nhiều lần nhưng nơi đó của cô vẫn còn khít như vậy.

" Ư.... sâu quá.... ưm "

Mỗi lần anh đẩy hông thì cậu bé của anh đều đi sâu vào trong tử cung cô điều này làm cho Viên Thi rất thoả mãn.

" Viên Thi! Yêu anh không? "

" Yêu.... rất yêu anh.... ưm.... nhanh chút "

Mỗi lần thân mật với nhau anh đều hỏi cô như vậy, là anh muốn nghe câu trả lời đó của cô khiến Tô Niên càng hưng phấn hơn rất nhiều. Viên Thi nằm dưới thân anh rên rỉ không ngừng.

Hai người tiếp tục trải qua vài cuộc ân ân ái ái, đồng hồ lúc này cũng chỉ điểm 2 giờ chiều, Viên Thi nằm trên giường thở dốc, thật sự rất mệt.

* Reng.... reng.... reng *

" Con nghe đây bà ngoại " cô đang ôm anh định nghỉ ngơi một chút thì điện thoại reo lên, là số của bà ngoại Chu.

" Con đang làm gì vậy? Bà nghe giọng con trông khá mệt mỏi, con bệnh à "

" Không ạ, con đang ngủ "

Đúng là cô mệt thật nhưng nếu Viên Thi nói ra lý do cho bà ngoại Chu biết, chắc chắn bà sẽ trêu chọc cô suốt.

" Con ngủ cùng Tô Niên à "

" Vâng " cô nhỏ giọng đáp.

Sao đột nhiên bà lại hỏi chuyện này.

" Hai đứa khi nào chịu có con đây, bà cũng rất muốn bế chắt rồi "

" Không ấy năm sau hai đứa kết hôn đi rồi mau chóng sinh em bé nếu con không rãnh thì bà có thể chăm con giúp con "

Bà ngoại Chu rất muốn anh và cô mau chóng kết hôn và sinh con, bà sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa nhỡ đâu sau này bà không kịp chứng kiến cháu gái mình mặc váy cưới xinh đẹp kia thì có phải là quá tiếc nuối rồi không?

" Khụ, bà à chuyện đó từ từ tính sau đã, vậy nhé, tối con rãnh sẽ gọi bà sau "

Trong đầu cô chưa nghĩ đến việc kết hôn và anh cũng chẳng nhắc tới chuyện đó với cô, hơn hết tuổi của anh và cô vẫn còn rất trẻ, kết hôn sớm làm gì.

" Được " bà ngoại Chu cười đáp.

Biết nói ra chuyện này cô sẽ ngại nhưng không sao bà phải nhắc nhở hai người thường xuyên mới được.

Tô Niên nằm bên cạnh đương nhiên là nghe rất rõ cuộc trò chuyện giữa cô và bà ngoại Chu, môi anh chỉ cười nhẹ rồi thôi.

Anh không nói nhưng anh đã suy nghĩ qua, đợi đến khi anh sắp xếp công việc ổn thoả hai bên thì nhất định Tô Niên sẽ cho cô một danh phận chính thức.

Chỉ cần cô cố gắng chờ anh thêm một khoảng thời gian nữa thôi là được.

Hai người nằm trong phòng ôm ấp nhau đến chập tối mới chịu rời giường, sau khi dùng bữa tối xong thì Viên Thi xuống bếp lấy ít hoa quả mang lên phòng khách ngồi ăn.

" Lão đại, ăn không? " cô đưa miếng táo trước miệng anh.

" Không, em ăn đi "

Biết anh không thích đồ ngọt dù cô mời thế nào anh cũng từ chối mà thôi, những trái cây trong tủ đều là do cô ăn và Tô Niên chẳng đụng bất cứ thứ gì khác ngoài rượu.

" Lão đại, có chuyện không hay rồi " Quách Phó từ bên ngoài chạy vào với dáng vẻ vội vàng.

" Nói đi " anh lạnh giọng đáp.

Nhìn hắn trong đầu anh cũng đoán ra là có chuyện xảy ra nên Quách Phó mới hoảng hốt như vậy.

" Kho vũ khí của ông chủ bị cháy và hiện tại ông chủ vừa được đưa tới bệnh viện vì lên cơn đau tim thưa lão đại "

Lên cơn đau tim? Khi nghe Quách Phó thông báo thì Viên Thi vô cùng bất ngờ, vì sao mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy?

Là ai đã làm chuyện này?

" Cậu điều tra xem nguyên nhân từ đâu? Ai đứng sau vụ này? " anh không nhanh không chậm đáp lại.

Sau đó Tô Niên đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài, chiếc xe màu đen cũng đang dừng trước sân chờ hai người.

Cô đưa mắt nhìn qua xem anh phản ứng thế nào khi nghe tin này nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm nào cả.

Viên Thi biết rất rõ anh ít khi bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, cô nắm tay anh thì cảm nhận được tay anh có chút run nhẹ.

" Lão đại, anh đừng lo lắng, ông ấy chắc chắn sẽ không sao " cô nhỏ giọng nói.

Tô Niên chỉ ừ một tiếng rồi thôi, anh thật không hiểu là ai dám cả gan làm chuyện này nếu anh điều tra ra thì nhất định anh sẽ không để yên cho bọn họ.

Một lát sau, anh và cô đứng trước phòng cấp cứu mà ba anh đang ở trong đó, khi thấy Viên Thi thì Vũ Việt chỉ nhìn một cái rồi xoay đầu về phía khác, hắn ta là thuộc hạ của ba anh và cũng là người đã ám sát cô trước đó.

Cô cũng vờ như không quen biết hắn ta, Viên Thi ngồi lặng lẽ cạnh anh cũng chẳng phát ra âm thanh nào.

Hơn 20p sau thì bác sĩ cũng từ trong phòng cấp cứu bước ra, Viên Thi đứng lên tiến về phía trước, Vũ Việt thì lên tiếng hỏi thăm vị bác sĩ trung niên kia.

" Bác sĩ, ông chủ tôi thế nào rồi? "

" May mắn là bệnh nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng có điều là nửa thân phải của bệnh nhân bị liệt hoàn toàn, sau này việc đi lại của bệnh nhân cũng sẽ rất khó " vị bác sĩ kia cũng giải thích rất rõ ràng nguyên nhân vì sao ba anh bị như thế.

Khi ông Tô nhận được tin kho vũ khí của mình bị cháy thì vô cùng sốc và cũng vì điều đó khiến bệnh tim của ông tái phát và ngất đi.

Do ông không uống thuốc thường xuyên và ông còn uống nhiều rượu và hút thuốc thế nên bệnh tình ngày càng trở nặng, bác sĩ còn nói ông có nguy cơ đột quỵ rất cao.

Sau khi bác sĩ rời đi thì Tô Niên vẫn ngồi trầm ngầm ở hàng ghế, tâm trạng anh hiện giờ không buồn cũng chẳng vui, bởi vì từ lâu anh không tiếp xúc hay thân thiết với ông nên khi nghe tin ông bị như vậy thì anh cũng chẳng có phản ứng gì khác.

Một phần ông bị như vậy cũng là do bản thân ông, ông Tô biết rõ bệnh tình của mình nhưng ông chẳng quan tâm tới, chuyện này xảy ra cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

Nhưng anh sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này, anh thừa biết là nếu không có người tác động đến thì chắc chắn kho vũ khí của ông sẽ không bị cháy.

" Lão đại, anh vào xem ba anh một chút đi " cô khều tay anh nói.

" Không cần, ông ấy vẫn chưa tỉnh, về thôi "

Tô Niên chỉ đáp vài câu từ ngắn gọn rồi sau đó nắm tay cô bước ra khỏi bệnh viện, khi nào ông tỉnh thì anh sẽ đến thăm sau, ở đây có thuộc hạ ông lo được.

" Cậu cho người đến đó canh gác đi còn nữa trong đêm nay cậu và Quách Phó phải điều tra ra vụ này " khi anh vào trong xe thì nhàn nhạt ra lệnh cho Châu Phong.

" Rõ lão đại "

Với tính cách của anh thì sao có thể để yên được chứ, dù là chuyện đó không liên quan đến anh nhưng nó liên quan đến Tô gia, Tô Niên là đại thiếu gia của Tô gia không thể không xen vào.

Có lẽ đêm nay là một đêm dài với anh và cả cô nữa.

Thấy anh như vậy thì sao cô có thể đành lòng bỏ mặc được đúng không?

Từ đầu đến cuối cô đều ngồi cạnh mình, Tô Niên nhìn đồng hồ cũng hơn 10 giờ khuya rồi vậy mà Viên Thi vẫn không chịu về phòng nghỉ ngơi.

" Em về phòng đi " anh đưa tay mình khẽ chạm lên mặt cô, giọng nói cũng trầm đi hẳn.

" Không sao mà, em vẫn chưa buồn ngủ " cô nhìn anh cười đáp.

Trở về biệt thự thì anh đã ngồi uống rượu một mình, cô ở đây là để nhắc nhở anh đôi chút nếu như không có cô thì anh còn uống nhiều hơn nữa.

Biết là anh đang đau đầu chuyện này nhưng anh cũng phải giữ sức khoẻ của mình nữa chứ.

" Lão đại, anh đừng uống nữa, anh đã uống hết một chai rồi đấy " cô thấy định mở thêm chai rượu tiếp theo thì vội vàng ngăn cản.

" Ừ "

Nghe lời cô nên Tô Niên cũng làm theo, anh choàng tay kéo sát cô đến gần mình, chuyện của anh nhưng lại để cô chịu cực rồi.

" Lão đại " hơn nửa tiếng sau thì ba người Tân Tự đi tới đứng trước mặt anh.

" Nói " anh lạnh giọng đáp.

" Là ông chủ cướp mối làm ăn của Lê Hải và cũng chính ông ta cho người chủ mưu phóng hoả kho vũ khí của ông chủ, tên kia đã được đưa về bang chỉ còn Lê Hải không rõ tung tích, lão đại yên tâm! Chúng tôi sẽ sớm tìm ra ông ta về cho ngài "

Quả nhiên năng lực làm việc của ba người Tân Tự rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã tìm ra kẻ chủ mưu rồi.

" Tân Tự tôi cho cậu hai ngày phải tìm bằng được Lê Hải về đây, Châu Phong! Mang theo người đến bang ông ta xử lý gọn gàng vào, tới Lê gia và lấy tất cả vũ khí của ông ta đốt sạch hết cho tôi, chuyện này tôi giao cậu Quách Phó. Các cậu đừng để tôi phải thất vọng, nghe rõ chưa? " anh nghiêm giọng giao việc cho từng người.

Ông ta muốn trốn sao? Không dễ vậy đâu, ông ta có gan làm ra chuyện này thì phải có gan gánh lấy hậu quả. Tô Niên anh sẽ không nương tay với ông ta.

" Rõ lão đại "

Ba người Châu Phong nhanh chân đi làm nhiệm vụ mà anh giao, mặc dù hiện tại đã khuya rồi nhưng bọn họ vẫn không từ chối lệnh của anh.

Bởi vì càng khuya thì bọn họ càng dễ dàng ra tay hơn.