Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 31: Chương 31




Sau khi đi mua sắm cùng Đường Thế Bách về thì Liêu Minh Nguyệt có ghé qua công ty Liêu thị để gặp anh trai mình có chút việc.

* Ting *

Thang máy vừa mở ra thì cùng lúc Huỳnh Tuyết Giao đang đứng ở đó để chờ bởi vì có việc thế nên Tuyết Giao mới mang tài liệu qua cho phòng kế toán.

Liêu Minh Nguyệt thấy Tuyết Giao thì cười nhạt, cô ta không đến đây lâu vậy mà anh trai của mình lại thay đổi thư ký mới.

" Thì ra là cô " cô ta lên tiếng nói.

" Thì sao? Tránh ra, tôi còn có việc phải đi " Tuyết Giao không muốn đôi co với cô ta nhiều.

Huỳnh Tuyết Giao đi vào thang máy nhưng bị Liêu Minh Nguyệt dùng kéo tay lại, ở đây chẳng có ai ngoài cô ta và Tuyết Giao cả thế nên cô ta có thể xử lý Tuyết Giao vì chuyện lần trước.

" Chưa có sự đồng ý của tôi mà cô dám đi sao? Cô có biết tôi là ai không hả? " cô ta lớn tiếng nói.

Câu hỏi đó của cô ta có thừa thãi quá không? Đương nhiên là Tuyết Giao quá hiểu rõ về cô ta rồi.

Vẫn là thái độ kiêu ngạo và khinh người đó khiến Tuyết Giao chỉ muốn đánh cô ta một trận nhưng nghĩ lại thì mình đang ở Liêu thị, càng không được làm càn.

Bởi vì tay cô ta vẫn đang nắm lấy tay mình nên Tuyết Giao đã nhanh chóng hất tay cô ta ra.

" Cô là ai thì có liên quan gì đến tôi. Phiền cô tránh đường nếu không tôi sẽ gọi chủ tịch ra đấy " Tuyết Giao nhàn nhạt nói.

Là Tuyết Giao cố tình kéo Liêu Minh Tề vào.

" Cô nghĩ bao nhiêu đó là hù doạ được tôi sao? Tôi là em gái của chủ tịch, là con gái út của Liêu gia đó "

Mặc dù Tuyết Giao không hỏi đến thân phận của cô ta nhưng Liêu Minh Nguyệt lại tự đi khoe khoang về thân phận tiểu thư cao quý của mình điều này làm cho Tuyết Giao buồn nôn không thôi.

" Tôi đâu có hỏi, cô nói ra những câu đó với tôi làm gì? Tôi chỉ biết một điều rằng cô là loại phụ nữ chẳng ra gì mà thôi " Tuyết Giao từ từ ghé sát vào tai cô ta nói chỉ đủ hai người nghe.

Bởi vì xung quanh nơi này có gắn rất nhiều camera thế nên Tuyết Giao chỉ có thể làm điều này thôi.

Tuyết Giao nói xong còn nhếch mép cười khinh, trong đầu Tuyết Giao đã tính kế hết rồi chỉ chờ cô ta hành động nữa thôi.

* Chát *

Sau lời nói đó, Liêu Minh Nguyệt đã thẳng tay tát vào mặt Tuyết Giao một cái, lần trước cô ta có thể nhịn nhưng lần này thì không.

" Aaa " Tuyết Giao liền ôm mặt mình, hét lớn.

Nhịn, phải nhịn, nhất định phải nhịn.

Và hơn hết Tuyết Giao cố gắng kiềm chế bản thân mình lại, mặc kệ cô ta có đánh thì Tuyết Giao cũng chẳng đánh trả.

" Cô nói ai là loại phụ nữ chẳng ra gì hả? Hôm nay tôi nhất định sẽ đánh chết cô " Liêu Minh Nguyệt hung hăng đẩy Tuyết Giao, cô ta còn đưa tay lên định đánh thêm vài cái nữa.

" Em làm trò gì vậy hả? " giọng nói của Liêu Minh Tề vang lên.

Nghe tiếng hét của Tuyết Giao thì hắn ngay lập tức chạy ra xem, đúng là có chuyện thật. Thấy Liêu Minh Nguyệt em gái hắn định ra tay đánh Tuyết Giao thì hắn đã vội vàng ngăn cản lại còn đi tới kéo tay Tuyết Giao về phía mình.

" Chủ tịch " Tuyết Giao nhỏ giọng gọi hắn.

Hai mắt Tuyết Giao ngấn lệ ngước lên nhìn hắn, Liêu Minh Tề thấy vậy liền ôm Tuyết Giao vào lòng an ủi.

" Không sao, lát anh chườm đá giúp em " tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên má đang ửng đỏ của Tuyết Giao.

" Anh hai, anh và cô ta.... " Liêu Minh Nguyệt bất ngờ trước những hành động thân mật của anh mình.

Gì vậy? Vì sao hai người lại ôm nhau thế kia? Có phải Liêu Minh Tề và Tuyết Giao đang yêu nhau không? Làm sao có thể.

" Em đánh cô ấy? " hắn không trả lời mà trực tiếp hỏi ngược lại cô ta.

" Là em đánh đó, anh định làm gì em? " cô ta cũng chẳng giấu giếm gì mà thừa nhận ngay trước mặt của hắn.

" Xin lỗi cô ấy cho anh "

Hắn biết và hiểu tính cách đanh đá của em gái mình chỉ tội mỗi Tuyết Giao mà thôi, hắn không thích Minh Nguyệt làm những hành động như vậy, hắn sẽ dạy dỗ lại cô ta.

" Em không bao giờ xin lỗi cô ta là cô ta mắng chửi em trước "

Vì điều gì hắn lại bắt cô ta đi xin lỗi một thư ký thấp hèn như Huỳnh Tuyết Giao chứ, cô ta có chết cũng không bao giờ nói câu đó.

" Im miệng, đi về ngay, về nhà anh sẽ xử lý em sau nếu không có chuyện gì thì đừng tới đây nữa " hắn lớn giọng nói.

Nói xong Liêu Minh Tề dìu Tuyết Giao đi vào phòng của mình, trước khi đi Tuyết Giao còn nở nụ đắc ý với cô ta.

Một cái tát này của cô ta so với Tuyết Giao mà nói không là gì cả nhưng có điều là Tuyết Giao muốn hét lớn để Liêu Minh Tề có thể nhìn thấy cảnh này, càng muốn anh em bọn họ cãi nhau.

Nhìn bọn họ gây nhau khiến Tuyết Giao vô cùng hài lòng, chịu đau một chút nhưng đổi lại có kết quả như vậy là quá tốt rồi còn gì.

Liêu Minh Nguyệt tức đến xanh mặt, không ngờ là Tuyết Giao lại có thể giả vờ hay đến vậy đã thế Liêu Minh Tề còn rất tin tưởng Tuyết Giao nữa chứ.

Cô ta sẽ không để yên cho Tuyết Giao đâu.

" Em không sao cả " Tuyết Giao nói.

" Ngồi yên " hắn đang chườm đá lên vết thương của Tuyết Giao.

Theo như Tuyết Giao thấy hắn không đến nổi tệ, cũng rất biết quan tâm đến bạn gái của mình nhưng đáng tiếc Tuyết Giao chỉ lợi dụng lòng tốt của hắn mà thôi.

" Sau này em đừng để bị ức hiếp nữa " hắn nhàn nhạt lên tiếng.

" Nhưng đó là em gái của chủ tịch mà, sao em có thể "

Nếu như Tuyết Giao ra tay thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, vì kế hoạch thế nên Tuyết Giao mới không đánh trả cô ta.

" Không sao, anh bảo vệ em được "

Nhìn Tuyết Giao bị đánh như vậy khiến lòng hắn lo lắng không yên và hắn càng có lỗi vì Minh Nguyệt đã ra tay với Tuyết Giao.

" Vâng, vậy em xin phép ra ngoài làm việc ạ "

" Được " hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên gò má của Tuyết Giao.

Hai mắt Tuyết Giao mở to nhìn hắn và có chút ngượng ngùng, sau đó Tuyết Giao nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại thì Tuyết Giao đã vội đi vào nhà vệ sinh để lau đi nụ hôn khi nãy của Liêu Minh Tề, sẵn tiện xem mặt mình có sưng không.

Cái tát này Tuyết Giao sẽ luôn ghi nhớ mãi trong lòng. Lần sau Tuyết Giao phải trả cho cô ta gấp đôi.

Thời gian trôi nhanh đến chiều, Tuyết Giao tan ca về thì chạy đến biệt thự của anh để đón em gái mình.

" Tuyết Giao, mặt cậu bị làm sao vậy? " Viên Thi thấy nữa bên má của bạn mình có chút sưng thì cất giọng hỏi.

" Là Liêu Minh Nguyệt đánh nhưng tớ không sao cả, cậu đừng lo "

Liêu Minh Nguyệt đánh? Hai người gặp nhau bao giờ?

" Sao thế, có chuyện gì à mau kể tớ nghe "

Hai người ngồi đó nói chuyện với nhau đồng thời Tuyết Giao cũng kể lại toàn bộ vụ việc lúc trưa cho Viên Thi nghe.

" Cậu nhớ cẩn thận một chút, chắc chắn cô ta sẽ còn quay lại gây gắt rối cho cậu, mẹ cô ta cũng rất nguy hiểm "

Nếu như Liêu Minh Nguyệt biết hai người đang qua lại với nhau thì chắc rằng cô ta cũng sẽ nói với bà Liêu, hơn hết bà ta làm sao chịu ngồi yên được.

" Tớ biết rồi, lần sau tớ không để mình bị đánh như vậy nữa đâu "

Cô ta làm sao biết mình đã bị mắc bẫy của Tuyết Giao là do Tuyết Giao cố tình khiêu khích cô ta.

" Ăn cơm xong hãy về, giờ này vẫn còn rất sớm "

" Được "

Do nhà chỉ có hai chị em Tuyết Giao mà thôi và cũng chẳng nấu nướng gì ăn cho mất công, sẵn tiện đến đây rồi Viên Thi mới mời dùng cơm tối luôn.

Tối đến, Viên Thi đợi Tuyết Giao và Tuyết Hoa đi về xong mới lên phòng lấy đồ để tắm, cô mở tủ quần áo ra thì thấy chiếc váy ngủ màu đen được treo ở đó.

Cô thử lấy ra thì càng chắc chắn chiếc váy này lúc sáng anh đã mua cho cô, bởi vì đồ ngủ của cô trước giờ không có loại váy và màu như vậy.

Suy nghĩ một lát thì cô quyết định không mặc nó bởi vì nếu như cô mặc thì anh sẽ không để yên cho cô ngủ, đêm qua là quá đủ với cô rồi.

Cô không dễ dàng bị dụ dỗ nữa đâu.

" Váy kia sao không mặc " khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì liền nghe giọng nói của anh.

" Em quên " cô cười đáp.

Tô Niên bế cô qua sopha ngồi sau đó cúi thấp đầu xuống vai cô là để ngửi mùi hương trên cơ thể của Viên Thi, tay anh cũng chẳng để yên mà liên tục di chuyển khắp cơ thể cô.

" Lão đại, khi khác được không? " cô hỏi.

" Không "

Rất nhanh anh đã cởi bỏ chiếc váy trên người của cô xuống, để cô xoay mặt lại đối diện với mình, cặp đào căng tròn của cô xuất hiện ngay tầm mắt của anh.

Miệng anh nhanh chóng ngậm lấy chúng, hành động của anh rất nhanh khiến cô chưa chuẩn bị gì thì đã bị anh chiếm tiện nghi rồi.

" Ư.... ưm... lão đại "

Chiếc lưỡi của anh trêu đùa nhũ hoa hồng hào của cô làm cho Viên Thi run hết cả người, tay cô nhanh chóng cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra sau đó không do dự vứt xuống sàn nhà.

Anh để cô nằm ở sopha còn mình thì đè lên người cô tiếp tục công việc, trên người cô lúc này chỉ còn chiếc quần lót màu da cùng với màu váy của cô mà thôi.

" Lão đại, chỗ đó..... ư.... nữa đi "

" Chiều em "

Tay anh không ngừng xoa nắn nơi tư mật của cô, anh còn đưa hẳn ngón tay còn trong để khám phá khiến Viên Thi như lên tận chín tầng mây.

Hai người ân ái cùng nhau ngay trên sopha, tuy chỗ khá chật hẹp nhưng cũng chẳng làm khó được anh và cô, đã thế còn phối hợp với nhau rất ăn ý.

Hết sopha đến giường ngủ, đêm nay lại là một đêm mệt mỏi của Viên Thi.