Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 29: 29: Em Ngày Càng Hư Hỏng




Biết cô đang trong phòng tắm vậy nên Tô Niên đã ngồi đợi cô ở sopha nhưng từ nãy đến giờ cô vào đó hơn 10p rồi vẫn chưa ra.

Bộ cô định ở trong đó luôn hay sao?

" Em mau ra đây " anh đứng trước cửa phòng tắm lớn giọng gọi cô.

Trước giờ anh không đủ kiên nhẫn để chờ đợi bất kỳ ai nhưng hôm nay cô lại để anh ngồi đây đợi hẳn 10p điều này càng khiến anh tức giận hơn.

" Em đang tắm, lát nữa mới xong " giọng nói cô truyền ra.

Cô đang thư giản ngâm mình trong bồn tắm, thật sự rất thoải mái.

* Rầm *

Sau lời nói của cô thì đột nhiên cánh cửa văng ra, là Tô Niên đã dùng chân để đạp cửa đi vào.

" Lão đại, anh.... anh mau ra ngoài đi " cô thấy anh thì liền xoay lưng lại.

Anh đang làm cái trò gì vậy?

Bộ anh không thấy cô đang tắm hay sao? Nếu như anh muốn thay đồ thì qua phòng khác mà thay biệt thự này đâu thiếu phòng tắm, vì sao anh lại làm hành động đó.

Tay anh với lấy chiếc khăn sau đó quấn người cô lại nhấc bổng Viên Thi lên, đôi chân anh đi nhanh ra ngoài.

Và anh cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc mà vứt mạnh cô xuống giường lúc này Viên Thi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô định ngồi dậy thì một lần nữa bị anh đè lên người.

" Nguyễn Viên Thi! Em ngày càng hư hỏng để xem tôi dạy dỗ em thế nào? " anh nghiến răng nói.

" Em không hư hỏng và cũng chẳng làm gì anh cả, anh đừng đổ lỗi cho người vô tội " cô nhanh chóng phản bác lại.

Vô tội? Cô nghĩ mình vô tội sao?

Là ai nói chuyện cộc lốc với anh trước? Là ai đi chơi mà không nói với anh câu nào? Là ai bắt anh đợi tận 10p?

Đó không phải là cô hay sao? Vậy cô có thật sự vô tội như lời mình đã nói.

" Em chứng minh được mình vô tội thì lúc đó tôi sẽ tha cho em " anh nhìn cô cười lạnh.

Lại tôi, rõ ràng là anh đang chọc tức cô kia mà, cô đã cố tình nhắc nhở anh thế mà anh không hề thay đổi.

" Em không cần phải chứng minh, anh tránh ra đi " cô hậm hực nói.

Cô cũng chẳng nể nang gì anh mà thẳng tay đẩy Tô Niên ra, Viên Thi đứng lên định đi lấy đồ để thay nhưng nào ngờ cô chỉ đi được vài bước thì bị tay anh kéo lại.

Tô Niên giữ chặt sau gáy cô, anh cúi người xuống chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ vừa cuồng bạo như rằng anh không có ý định tha cho cô.

" Ưm.... buông.... em khó thở "

Anh không cắn cô như lần đầu tiên nhưng nụ hôn này khiến cô rất khó thở.

Để hai chân cô quấn ngang hông mình, anh bước nhanh tới giường đặt cô nằm xuống đó, Tô Niên vẫn tiếp tục duy trì nụ hôn của hai người.

Nhưng không biết từ lúc nào chiếc khăn trên người người cô đã bị anh gỡ bỏ, cả cơ thể trắng noãn của cô liền hiện ra, tay anh còn đặt lên nơi đẩy đà của cô mà xoa nắn, cả người cô bất giác run nhẹ.

" Nguyễn Viên Thi! Hôm nay em đừng hòng cầu xin anh "1

Lời nói anh vừa dứt thì miệng anh đã ngậm lấy cặp đào căng tròn của cô, chiếc lưỡi anh không ngừng trêu đùa nhũ hoa hồng hào của cô.

" Ưm.... lão đại " miệng cô cũng rên rỉ những tiếng đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật với nhau nhưng nó lại mang cho anh cảm giác vô cùng thú vị.

Càng nghe tiếng rên của cô thì Tô Niên càng trở nên hưng phấn hơn.

Cảm giác này cô thật không biết diễn tả thế nào nhưng quả nhiên rất thoải mái, từng nụ hôn anh chạm đến da thịt của cô đều khiến Viên Thi sung sướng mà rên rỉ không ngừng.

Cô chưa từng làm chuyện thân mật này với ai và bây giờ cô mới hiểu cảm giác đó.

" Lão đại..... ưm..... nơi đó không được "

Tay anh đang di chuyển xuống nơi nhạy cảm của cô, Viên Thi liền cầm tay anh ngăn cản, chân cô cũng khép lại vì có chút ngại ngùng.

" Tại sao không? Ngoan nào để anh xem "

Chuyện đã đi đến nước này rồi vậy mà cô vẫn còn ngại sao?

Lời nói của anh như rót mật vào tai cô khiến Viên Thi cũng từ từ buông lỏng cánh tay mình ra, cô chẳng hiểu vì sao nghe những lời này của anh làm cô không thể nào từ chối được.

Tô Niên nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa nơi đó của cô, ngón tay anh cũng từ từ đưa vào bên trong, quả nhiên rất khít.

Cô nằm đó hưởng thụ khoái cảm do anh mang đến, cảm giác lâng lâng này khiến Viên Thi thích thú.

Dạo chơi một chút sau đó Tô Niên nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của mình ra để lộ từng múi bụng mê người của anh, Viên Thi gần như bị mê hoặc trước cơ thể của người đàn ông này hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào nó.

" Thích đến vậy sao? " anh lên tiếng trêu chọc cô.

Đầu cô gật nhẹ, phải cảm thán một câu rằng cơ thể của anh rất hoàn hảo khiến cô không thể nào rời mắt khỏi đó.

Anh không nói không rằng cầm vật nam tính của mình chậm rãi đưa vào bên trong của cô, càng tiến vào sâu cô càng có cảm giác đau. Viên Thi nhịn không được mà la lên.

" Aaa.... lão đại.... đau.... đừng " cô liên tục lắc đầu kêu anh dừng lại.

" Cố gắng một chút lát nữa sẽ hết, ôm anh "

Cô choàng hai tay qua ôm chặt lấy anh, Viên Thi có nghe mọi người nói rằng lần đầu sẽ rất đau nhưng quả nhiên không sai chút nào.

Cho đến khi anh không di chuyển nữa thì cơn đau đó mới giảm đi đôi chút, cô biết rõ chuyện này trước sau gì cũng đến mà thôi và cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng tới khi đối diện với anh, cô vẫn còn rất ngại.

Không sao cả dần sẽ quen thôi, cô yêu anh thì cô cũng sẽ trao cho anh những thứ tốt đẹp nhất.

Đợi cô thích ứng dần sau đó Tô Niên mới từ từ tăng tốc độ của mình lên.

" Ưm.... lão đại.... nhanh quá.... chậm lại "

Anh bị điên hay sao? Cô vẫn chưa hết đau kia mà vì sao anh lại di chuyển nhanh đến thế.

" Gọi tên anh "

" Niên.... Tô Niên.... ư... em sắp không chịu nổi nữa "

Chiếc miệng nhỏ của cô gọi tên anh quả thật nghe rất êm tai, Tô Niên cúi đầu xuống hôn lên môi cô còn hông thì không ngừng ra vào bên trong của cô.

Và rồi hai người đã trải qua vài tiếng đồng hồ ân ân ái ái cùng nhau, ngay lúc này Viên Thi đã mệt đến nổi không còn chút sức lực nào nữa, tấm lưng mềm mại của cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

" Em mệt.... ngừng đi anh "

Cô cảm nhận được bàn tay của anh đang làm loạn trên cơ thể mình nhưng bây giờ cô không còn sức để phản kháng nữa rồi.

" Khi nãy anh nói gì? Hôm nay em đừng hòng cầu xin anh " anh nhắc lại một lần nữa để cô nhớ.

Sau đó anh để cho cô nắm up, tay thì nâng mông cô lên. Anh không nể nang gì mà đâm mạnh vào nơi đó của cô.

Xem như đây là hình phạt anh dành cô vì dám cãi lời anh.

Đêm nay vẫn còn rất dài, cô đừng hòng được yên ổn!