Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 20: 20: Chỉ Cần Tôi Thấy Em Phù Hợp Với Mình Là Được




Sáng sớm Châu Phong đã đứng trước phòng anh gõ cửa, hắn có một số chuyện muốn thông báo với anh thế nên mới lên đến tận phòng.

Nhưng hắn gõ cửa lại chẳng thấy anh lên tiếng thường ngày tầm giờ này anh đã thức rồi kia mà.

" Tìm tôi có chuyện gì? " giọng nói của anh vang lên phía sau lưng hắn.

Châu Phong xoay người lại thì thấy anh đang bước ra từ phòng của Viên Thi, hắn ngạc nhiên chẳng lẽ tối qua anh ngủ cùng cô sao?

Chẳng phải hôm qua anh và cô mới vừa cãi nhau à, sao lại làm hoà nhanh thế?

Hắn chỉ nhìn nhưng không hỏi lại anh câu nào, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, anh phân phó cho hắn làm thêm một số việc nữa nên khi gặp anh xong thì hắn đã rất nhanh rời đi.

" Lão đại! Buổi sáng vui vẻ " cô xuống tới thì thấy ngồi phòng khách một mình liền lên tiếng chào hỏi ngay.

" Qua đây "

Viên Thi cất bước đi tới ngồi cạnh anh thế nhưng Tô Niên lại không vừa ý mà nhanh tay bế cô lên đùi mình ngồi.

Anh đưa tay chạm lên môi cô, Viên Thi thấy vậy liền ngăn anh lại, ở đây là phòng khách với lại buổi sáng có rất nhiều người đi qua, cô không thích những ánh mắt soi moi nhìn vào mình.

" Anh đừng sờ, em đã lấy son che lại rồi "

Môi cô còn bấm như thế đành phải lấy son che đi để người khác không thấy được.

Đều vì anh cả đấy.

Anh để cô ngồi gần mình là muốn ngửi rõ mùi hương cô hơn, Tô Niên đưa mặt mình lên cổ cô sau đó còn hôn lên đó.

" Lão đại, đừng, ở đây có rất nhiều người " cô có chút ngại nên lấy tay đẩy nhẹ anh ra, nếu như hai người ở trên phòng thì cô sẽ cho anh thoải mái.

Với lại đám người của Châu Phong mà thấy được thì lại nói cô này kia, Châu Phong hắn trước giờ hắn không thích cô, chuyện cô và anh yêu nhau vẫn nên giấu kín vẫn hơn.

" Đây là nhà tôi, tôi có quyền " anh trầm giọng đáp lại.

" Nhưng.... ưm "

Cô chưa nói hết câu thì đã bị nụ hôn của anh chặn lại, cô sợ bao nhiêu còn anh thì trái ngược cô hoàn toàn.

" Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong " quản gia Trần đi từ phòng ăn lên gọi anh.

Nhưng vừa lên tới phòng khách thì thấy anh và cô đang hôn nhau, quản gia Trần vội nói xin lỗi rồi mau chóng rời đi.

" Xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý "

Lúc tối ông thấy anh và cô đút thức ăn cho nhau thì quản gia Trần đã nghi ngờ về tình cảm của hai người nhưng bây giờ ông lại càng chắc chắn hơn về việc hai người đang yêu nhau.

Cũng tốt bởi vì sau khi mẹ anh mất đi thì Tô Niên vẫn luôn sống một mình cho đến tận bây giờ, có cô bên cạnh sẽ chăm sóc cho anh rất nhiều.

Nghe tiếng của quản gia thì cô lập tức buông anh ra, cả khuôn mặt cô lúc này đang ửng đỏ, Tô Niên nhìn cô mỉm cười nhẹ.

Cô nên tập làm quen dần đi là vừa.

" Anh đừng nhìn em như thế, vào ăn sáng thôi " cô nhỏ giọng nói.

Viên Thi đứng lên nắm tay anh đi vào trong, cũng may chỉ có quản gia Trần thấy thôi đấy, tính cách quản gia cũng rất thân thiện nên không sao cả.

" Lão đại, bọn người Tân Tự đâu? Sáng giờ em không thấy " cô thấy bàn ăn chỉ có hai người nên cất giọng hỏi anh.

" Em đang quan tâm đến bọn họ " anh nhàn nhạt hỏi lại.

Anh cau mày nhìn cô, thật sự mỗi lần cô nhắc đến người đàn ông khác thì anh cảm thấy rất khó chịu, anh muốn cô chỉ nhớ mỗi mình, quan tâm cũng chỉ duy nhất một mình anh và trong tim cô cũng thế.

" Không, không, em hỏi vậy thôi, anh đừng nghĩ nhiều " cô xua tay bảo không.

Thái độ đó của anh là sao? Có phải anh đang ghen không? Cô chỉ vô tình hỏi vậy thôi anh không cần căng thẳng vậy đâu dù sao bọn họ cũng là thuộc hạ của anh mà.

" Ăn đi, lát nữa đến bang " anh gỡ bỏ vỏ bánh mì ra rồi sau đó đưa cho cô.

" Vâng "

Vẫn là anh luôn chu đáo như vậy, hầu như mọi thứ Tô Niên đều dùng mắt để quan sát và ghi nhớ.

Một lát sau tài xế lái xe đưa anh và cô đến Hắc Phi bang dù biết lái xe nhưng Tô Niên rất ít khi chạy mỗi lần đi đâu đều có ba người Quách Phó chở nếu bọn họ bận thì có tài xế riêng anh đưa đi.

" Lão đại, tối nay em về nhà được không? " cô đưa mắt nhìn anh, cất giọng hỏi.

" Được, tôi đi cùng em "

Lần trước anh đến đó với tư cách lão đại của cô còn bây giờ là người yêu của cô và anh cũng muốn bà ngoại Chu biết rõ về mối quan hệ của hai người.

Đến bang cô không vào cùng anh mà đi tới nơi luyện tập bắn súng, lâu lâu vẫn nên tập luyện một lần.

Viên Thi chuẩn bị xong mọi thứ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại cô reo lên.

" Tối qua cậu có chuyện gì à, sao lại tắt máy ngang " Tuyết Giao gọi điện cho cô để hỏi về chuyện tối qua.

" Không có chuyện gì cả "

" Mà này, tớ và Tô Niên yêu nhau rồi đấy "

Cô nói nhưng khuôn mặt lại không giấu được sự hạnh phúc, bây giờ cô thật sự rất vui vì đã tìm được người đàn ông mà mình yêu thật lòng.

" Thật à, hai người bắt đầu từ bao giờ "

Khi nghe bạn thân mình nói như vậy thì Tuyết Giao cũng khá bất ngờ, không nghĩ rằng tình cảm của hai người lại tiến triển nhanh như thế.

" Chỉ mới hôm qua thôi " cô đáp.

" Yêu nhau rồi vậy cậu có còn muốn đi khỏi nơi đó nữa không? " Tuyết Giao lên tiếng trêu chọc cô.

Tối qua còn gọi cho Tuyết Giao than phiền này kia vậy mà hôm nay lại thông báo yêu nhau, đúng thật chỉ có Tô Niên và Nguyễn Viên Thi mới làm được điều này thôi.

" Tất nhiên là không rồi, nói lúc đang tức giận thì không tính "

Hiện tại bây giờ làm sao cô có thể đi đâu được nữa, cô không đành lòng bỏ mặc anh, với lại lúc giận nên cô mới nói vậy thôi.

" Cậu làm việc đi, tối nay tớ về chúng ta nói chuyện sau "

" Được "

Viên Thi vừa tắt máy thì Châu Phong đi tới, hắn vô tình đi ngang qua đây trong lúc cô đang nói chuyện điện thoại và hắn không cố ý nghe lén.

" Cô và lão đại yêu nhau sao? " hắn lên giọng hỏi cô.

" Thì sao? Chuyện đó có liên quan gì tới anh " cô nhìn hắn nói.

Vẻ mặt của Châu Phong rõ ràng là không hài lòng nhưng cô và anh yêu nhau thì không cần hắn phải đồng ý, Viên Thi cô cũng chẳng quan tâm hắn nghĩ gì về mình.

Cái cô quan tâm chỉ có mỗi mình anh thôi.

" Cho dù cô và lão đại yêu nhau thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận gọi cô bằng chị dâu đâu "

" Cô nên biết thân biết phận của mình đi đừng làm những chuyện ảnh hưởng đến lão đại, lúc đó tôi nhất định sẽ không tha cho cô " hắn tiếp lời.

Không tha cho cô sao? Hắn nghĩ cô là thuộc dạng người dễ ức hiếp à.

" Vậy thì anh làm gì được tôi hả? Tôi cũng không cần anh phải gọi tôi với hai từ đó, tôi và lão đại yêu nhau là chuyện của chúng tôi không cần anh phải quan tâm, quan trọng hơn nữa tôi biết thế nào là tốt cho người mình yêu, cảm ơn anh vì đã nhắc nhở " cô khoanh tay trước ngực cũng chẳng thua kém gì mà đáp trả lại hắn.

" Cô.... " hắn tức giận bỏ đi.

Không phải hắn nhường cô mà là Châu Phong sợ anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và hắn mà thôi, anh mà nổi giận thì có trời cũng không đỡ nổi.

Châu Phong hắn nghĩ cô là loại phụ nữ gì chứ? Cô không vô tâm tới nổi ngay cả người mình yêu cũng bỏ mặc và cô cũng chẳng phải dạng phụ nữ ham vật chất.

Một khi cô đã yêu thì nhất định cô sẽ yêu thật lòng.

Lời nói của Châu Phong khiến tâm trạng cô không tốt chút nào, Viên Thi quay người đeo tai nghe vào sau đó cầm khẩu súng lên liên tục bắn vào bia mà không ngưng tay.

Cô nhất định sẽ khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ về mình và cô cũng sẽ cố gắng để xứng với anh.

Một lát sau Viên Thi trở về phòng của anh nhưng sắc mặt cô vẫn lộ rõ sự khó chịu, thấy cô đi vào tay anh vỗ lên đùi mình ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Bởi vì chỉ có hai người nên cô rất tự nhiên đi tới ngồi lên đùi anh, Viên Thi vừa ngồi đã choàng tay qua ôm cổ còn đầu cô thì dựa vào vai anh.

" Chuyện gì? " anh vừa vuốt tóc cô vừa hỏi.

" Không gì cả " cô đáp.

Nếu như cô nói ra thì anh lại trách mắng Châu Phong đến lúc đó hắn ta lại đổ thừa cho cô là mách lẻo với anh, thôi anh không biết thì cô cũng không nói.

" Tính cách của Châu Phong thẳng thắn, em đừng suy nghĩ nhiều " anh trầm giọng nói.

Tuy cô không nói nhưng anh biết rất rõ chuyện gì bởi vì từ nãy đến giờ anh vẫn luôn quan sát cô qua camera, anh biết cô gặp Châu Phong thế nên tâm trạng mới không vui.

" Em biết rồi, lão đại! Sau này em sẽ cố gắng học hỏi để xứng với anh "

" Em không cần phải thay đổi theo lời người khác, chỉ cần tôi thấy em phù hợp với mình là được. "

" Còn em muốn học hỏi thêm tôi không cấm nhưng nên nhớ em là của tôi thì em chỉ việc làm hài lòng mỗi tôi những chuyện khác em không cần để tâm tới, nghe rõ không? "

Năng lực của cô ra sao? Anh là người hiểu rõ nhất và anh không cần cô phải để ý tới những người xung quanh đang nghĩ gì về mình bởi vì cô không phải sống cho bọn họ mà cô sống cho chính bản thân cô.

Dù cô có thế nào đi chẳng nữa thì anh vẫn sẽ luôn bên cạnh cô.

" Dạ nghe " cô đáp.

Phải! Cô chỉ việc làm hài lòng anh và những người thân bên cạnh mình mà thôi, còn ngoài kia bọn họ có nói gì thì cô cũng mặc kệ.

Cuộc sống mà cô không thể nào bịt miệng bọn họ hết được thế nên cô sẽ nghe theo anh không cần bận tâm đến những người khác.

Cô chỉ việc mỗi ngày cố gắng để bản thân dần dần tốt hơn nữa và lúc đấy bọn họ cũng sẽ nhìn cô khác đi.