Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 91






Buổi ghi diễn ra rất thuận lợi, dù phát lên chưa đầy nửa tiếng nhưng lại phải mất gần cả ngày để quay xong.
Đến chiều mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi.
Bà Kim suốt cả ngày nay đều cười không ngừng, quán của bà được lên tivi nhất định sẽ rất nổi tiếng, quán hiện tại đã đông khách sau này sẽ lại càng đông khách hơn.
Phương Linh sau khi quay xong phần của mình thì chỉ quanh quẩn ở quầy pha chế không bước ra ngoài, cũng không tò mò xem quá trình quay giống như những nhân viên phục vụ trong quán.

Trong đầu cô vẫn luôn văng vẳng câu nói của Bạch Tử Hàn lúc vừa nãy, thật ra nó không khiến cô đau lòng, nhưng lại khiến cô cảm thấy  trái tim mình lạnh lẽo đến lạ.

Không ngờ nhìn cô sống cuộc sống vất vả thế này anh lại cảm thấy vui vẻ.
Cả ekip di chuyển ra xe, Phương Linh do dự một chút rồi quay người lại, lén đưa mắt nhìn vào đoàn ekip.
Cô nhìn thấy bóng lưng của Bạch Tử Hàn, vẫn là bóng lưng quen thuộc, vững chắc khiến cô từng có cảm giác vô cùng an toàn, nhưng hôm nay lại cảm thấy nơi đó thật xa vời rất khó để chạm vào một lần nữa.

Phương Linh còn đang thất thần thì Bạch Tử Hàn bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.
Phương Linh vội vàng trốn tránh ánh mắt anh, quay người đi vờ đang làm việc.

Cho đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa đã không còn thấy Bạch Tử Hàn nữa, chỉ còn một vài người trong đoàn ekip cũng chuẩn bị lên xe rời đi.
Sau ngày hôm đó dường như quán ngày càng đông khách, những người đến đây uống chủ yếu là muốn check in tại nơi mà idol của họ từng đến.

Trong quán cũng được Bà Kim trang trí thêm một tấm ảnh to mà nhân viên trong quán chụp cùng đoàn ekip và đám người Bạch Tử Hàn.
Cũng vì điều này mà nhân viên trở nên vô cùng bận rộn, luôn chân luôn tay, quay như chong chóng.

Phương Linh ở khu vực pha chế cũng kiêm luôn việc phục vụ, chạy đi chạy lại khiến hai chân cô mỏi nhừ, thậm chí là suýt chút nữa thì ngã sõng soài ra đất.
Phương Linh cảm thấy có chút mệt nên xin phép được về sớm một buổi.


Bà Kim thấy cô cũng thật sự mệt mỏi nên đồng ý cho cô về.
Phương Linh như thường ngày lên xe buýt rồi trở về nhà.

Xe buýt cách nhà cô khoảng mười phút đi bộ, cũng không xa lắm.
Dạo bước trên con đường quen thuộc, hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi xuống tạo cảm giác vô cùng bình yên.

Vì đang vào cuối thu thời tiết có chút se lạnh, cô rất thích kiểu thời tiết này, không quá nóng, cũng chẳng quá lạnh.
Một đứa bé ở nhà hàng xóm không biết đang nô đùa cái gì mà lao nhanh về phía cô giống như đang bị ai đuổi.

Vì đang thất thần nên cô không để ý, sau đó liền bị cô bé đó va phải ngã ra đất.
Phản ứng đầu tiền của cô là chống tay xuống đất để đỡ cơ thể, ai ngờ xui xẻo chống ngay vào hòn đá nhọn khiến tay cô bị quẹt chảy máu.

Phương Linh xuýt xoa một tiếng cầm lấy bàn tay đang chảy máu của mình, đau thật đấy.

Nếu là trước kia chắc cô đã sớm khóc lóc làm nũng bố mẹ rồi, nhưng cô hiện tại mạnh mẽ hơn nhiều, chút vết thương này không khiến cô có thể bật khóc được.
Phương Linh tính đứng dậy nhưng dưới cổ chân lại truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức, cô cố đứng mấy lần cũng không được.

Cô liền than một tiếng trong lòng, trẹo chân rồi.
Lúc Phương Linh còn đang loay hoay không biết phải làm thế nào để đứng dậy thì trước mắt chợt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng thời thượng, đang là hottrend của năm nay.

Cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn, người đó đeo khẩu trang màu đen chỉ để lộ hai con mắt, dù vậy cô vẫn có thể nhận ra đó là Bạch Tử Hàn.

Phương Linh chớp chớp mắt hai lần để xác nhận mình không nhìn nhầm.

Cô thực sự không nhìn nhầm, Bạch Tử Hàn đang đứng trước mặt cô.
Bạch Tử Hàn đưa tay về phía cô, không nói gì.
Phương Linh nhìn bàn tay thon dài đầy mạnh mẽ của anh trong lòng do dự.

Lời anh nói ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, một câu đó của anh cũng khiến cô đủ hiểu anh đối với cô là vô cùng chán ghét.

Vậy tại sao còn muốn giúp cô?
Thấy anh vẫn kiên trì động tác đưa tay ra, cô không suy nghĩ nữa mà nắm lấy tay anh rồi lấy đà đứng lên.

Chỉ là cô vừa nâng người lên một chút anh lại bất ngờ rút tay lại khiến cô một lần nữa ngã trên đất, đau đến nhăn mày.
"Anh làm vậy là có ý gì?" Phương Linh có chút khó chịu ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Tôi mới nên hỏi cô câu đấy, tôi đâu có nói là muốn đỡ cô dậy." Bạch Tử Hàn xỏ hai tay vào túi quần lạnh nhạt phun một câu, vẻ mặt anh được giấu sau khẩu trang khiến cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.
Phương Linh nắm chặt tay, cắn chặt răng quyết đứng dậy một lần nữa.

Lần này cô đã có thể đứng dậy được, cô không muốn nói chuyện với anh nên tập tễnh muốn đi về nhà.
Nhưng Bạch Tử Hàn lại chặn trước mặt cô.
Phương Linh nhìn anh, không biết anh định làm gì.
Bạch Tử Hàn đột nhiên cầm lấy bàn tay đang bị thương của cô, ánh mắt chuyên chú nhìn vào bàn tay đang liên tục chảy màu không ngừng, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
"Nhẫn đâu?" Bạch Tử Hàn bỗng hỏi một câu, ánh mắt vẫn chỉ dừng ở bàn tay của cô.
Phương Linh không ngờ anh sẽ hỏi vậy, sau một hồi thất thần mới hiểu ý của anh.

" Để quên ở nhà rồi.

" Phương Linh ngượng ngập trả lời, muốn rút tay lại nhưng không được.
"Đau không?" Bạch Tử Hàn tiếp tục hỏi.

Khẽ chạm vào chỗ vết thương đang rỉ máu của cô, như vô tình như cố ý ấn mạnh một cái.
"A...đau..." Phương Linh nhăn mày kêu một tiếng.

Vết thương ở ngay lòng bàn tay, bị cứa khá sâu lại còn bị anh ấn mạnh thật sự là đau đến không nói nên lời.
"Cũng không bằng tôi lúc đó." Bạch Tử Hàn lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt anh tối lại đầy sương lạnh.
Đúng vậy, so với nỗi đau của anh lúc đó thì vết thương này sao có thể bằng được.

Bị xe tông phải nhập viện, mới được hai ngày lại bị người mình yêu phản bội, còn nói những lời vô cùng tàn nhẫn.

Vết thương ngoài da rồi cũng sẽ lành lại, vết thương lòng thì phải mất một thời gian rất lâu mới có thể khép miệng.

Anh....chắc vẫn còn hận cô đi.
"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, không ai phiền đến ai." Phương Linh rút tay ra muốn đi về nhà.
Bạch Tử Hàn tiếp tục chặn đường cô.
"Tôi đương nhiên muốn cả đời này không còn liên quan gì đến cô nữa, nhưng ông trời lại cứ thích trêu người muốn cho tôi gặp lại cô.

Vậy thì chúng tôi tính toán nợ cũ một chút nhỉ?"
Anh đột nhiên ghé sát mặt cô, nhấn mạnh câu cuối khiến cô bất giác run rẩy.
Phương Linh mấp máy môi, hỏi lại "Tôi nợ gì anh?"
Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng, đưa tay vuốt mái tóc đang vướng trên mặt cô sang một bên, động tác thì dịu dàng, nhưng lời nói thốt ra lại như diêm vương đoạt mạng.
"Vì đuổi theo cô tôi mới bị tai nạn, cô nợ tôi một mạng."

"Tôi phải làm gì?" Phương Linh không hiểu sao trong lòng có chút sợ, cô không dám nhìn vào mắt anh.
"Ngủ với tôi một đêm, thế nào?" Bạch Tử Hàn nhướng mày một cái.
"Anh đừng quá đáng." Phương Linh đẩy anh ra, vẻ mặt cũng rất tức giận.

Cô thừa nhận bản thân mình có lỗi với anh, nhưng không đồng nghĩa với việc anh muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói.
Bạch Tử Hàn đứng nghiêm chỉnh lại, xỏ tay vào túi quần lạnh lùng nói bằng giọng châm chọc.
"Cô không nhận thức được bản thân mình hiện tại như thế nào sao? Thân thể đã sớm tàn tạ, cô nghĩ tôi còn muốn chạm vào, gu của tôi cũng không có mặn như thế.

Tôi cũng thật tò mò chồng cô sẽ có phản ứng như thế nào khi biết cô đã ăn nằm với người đàn ông khác trước khi cưới anh ta."
"Chát." Bạch Tử Hàn vừa dứt lời Phương Linh liền cho anh một cái tát.

Cô không thể ngờ những lời này lại có thể thốt ra từ miệng của Bạch Tử Hàn, nó quá bẩn thỉu khiến cho cô cảm thấy bản thân đang bị anh sỉ nhục, tôn nghiêm của chính mình cũng bị anh đem để dưới chân mà dẫm đạp.
Phương Linh tức đến mức cả người run rẩy, hai tay cuộn chặt lại.

Hốc mắt cũng theo đó đỏ lên, nỗi uất ức cứ thế dâng lên trong lòng rồi biến thành nước mắt mà rơi xuống.
Cái tát của cô làm khẩu trang trên mặt anh rơi xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai như ngày nào.

Bạch Tử Hàn liếm môi một cái, anh cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.

Anh không nói gì, quay người rời đi.
Anh vừa quay người Phương Linh liền ngồi sụp xuống đất, ôm lấy mặt khóc không thành tiếng.
Bạch Tử Hàn đương nhiên nghe thấy tiếng nức nở đang bị cô cố gắng kìm nén, trong lòng khó chịu nhưng lại cố chấp không muốn quay đầu.

Cô xứng đáng bị như vậy..