Bầu không khí bỗng chốc ngột ngạt. Quân Mạc Phàm nhìn chằm chằm Lăng U, trong lòng không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo, chỉ cần anh trả lời sai, cô nhất định sẽ không tha cho anh.
" Em và Lăng U kiếp trước là một người. Anh đương nhiên là yêu em rồi." " Em không phải với ấy." Lăng U cúi đầu, giọng nói u ám đến bất thường. Cô không phải cô ấy, với đã nhìn thấy ảnh cô ấy trong phòng anh rồi, hai người họ hoàn toàn khác nhau. " Lăng U." Quân Mạc Phàm đau lòng nhìn cô. Anh phải nói thế nào cô mới chịu hiểu đây. Anh yêu Lăng U, anh cũng yêu cô. " Lăng U, anh biết em không giống cô ấy. Hai người tính cách cũng hoàn toàn khác nhau. Nhưng người anh yêu vẫn luôn là em. Tin anh, anh yêu em của hiện tại, chưa bao giờ bắt ép em giống cô ấy để yêu." Quân Mạc Phàm ôm chặt cô hơn. Kiếp này coi hoàn toàn là một con người khác. Anh sao có thể nhầm lẫn giữa hai người như vậy được. Lăng U nhìn anh, mắt từ khi nào đã nhiễm nước, đôi mắt to tròn kia thu ngược hình ảnh của anh in thật sâu vào bên trong. Quân Mạc Phàm đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi. Mỗi lần thấy cô khóc, trái tim anh đều nhói lên, cảm giác này vô cùng khó chịu. " Anh có thật là yêu em chứ không phải cô ấy không?" Lăng U hoài nghi nhìn anh. " Thật." Quân Mạc Phàm nghiêm túc gật đầu, 10 phần chân thành đều thể hiện hết ra ngoài. " Vậy sao anh còn giữ hình cô ấy trong phòng?" "......." lúc cô đầu thai, anh chỉ vẽ duy nhất hai bức tranh về cô. Một bức mang lên Hạ giới ngắm dần, bức còn lại vẫn luôn để đây cho Bạch Dật xem khi còn nhỏ. Không nghĩ tới quay lại vội vã đi tìm cô mà chưa kịp thủ tiêu. " Em ghen sao?" Hai má Lăng U đỏ lên, nhanh chóng úp mặt vào ngực anh. Cô mới không thừa nhận bản thân đang ghen với chính mình của kiếp trước. Quân Mạc Phàm nhìn hành động dễ thương của cô, miệng khẽ nhếch lên cười. Kiếp này hay kiếp trước, cô vẫn sẽ đều là người của anh. Những ngày sau đó, Lăng U lại không chịu đến điện Diêm Vương, nhất nhất đòi ở căn nhà nhỏ này. Diêm Vương đại nhân thấy vậy, không ngại vứt liêm sỉ qua một bên, thu dọn hành lý qua ở cùng cô. " Ông xã, hôm nay lại câu được rất nhiều cá." Lăng U thả cần câu cá như mọi khi, vui vẻ quay lại cười nói với anh đang nằm trên ghế bên cạnh. " Vui không?" anh hờ hững nói. " Rất vui. Tối nay được ăn no cá rồi." Lăng U lại quay đầu tiếp tục sự nghiệp câu cá của mình. Quân Mạc Phàm ôn nhu nhìn cô, ánh mắt lại như vô tình lướt qua đám cá dưới sông Vong Xuyên bỗng trở nên lạnh lẽo. Diêm Vương đại nhân ngày trước quý đám cá này vô cùng, cũng chỉ dám cho Lăng U mỗi ngày câu được 1 con, nhưng lần này lại khác, áp lực vô hình ép chúng xếp hàng để cô câu. Chỉ cần bà xã vui, những thứ khác đều không quan trọng!