Ông Xã Là Chiến Thần
Thế nhưng ba phút sau…
Tay Trần Tuấn Anh cầm một xấp bài, mặt hóa đá đơ ra tại chỗ.
*Oa ha ha! Chu Hoàng Anh anh thẳng rồi!
Quá tuyệt vời, thật lợi hại!” Lâm Ngọc Linh vui mừng la lớn, leo thẳng lên salon quơ tay múa chân.
Không sai, mới phút trước Trần Tuấn Anh còn nghĩ phải làm sao để thua Chu Hoàng Anh, năm phút sau đã bị đánh nhanh diệt gọn.
Cậu ta thề, dưới sự uy hiếp của Chu Hoàng Anh, cậu ta không xuống nước miếng nào luôn át Sự thực chứng minh, nếu cậu ta là vua đánh bạc trong quân khu, vậy Chu Hoàng Anh chính là thần bài Lâm Ngọc Linh vẫn đang mặc đầm dạ hội nhưng lại làm ra những hành động không phù hợp như thế, tuy vậy nhưng hết lần này đến lần khác Chu Hoàng Anh vẫn chẳng có ý ghét bỏ. Anh đưa tay che miệng, phía sau âm thầm nở nụ cười.
Chỉ đến khi xung quanh có không ít ánh mắt kinh ngạc phóng qua, cô gái mới an tĩnh lại. Chỉ là cô vẫn không kiềm được bản thân mà sùng bái nhìn Chu Hoàng Anh.
Chu Hoàng Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của Lâm Ngọc Linh, như vừa bị buộc phải chơi, hỏi: “Muốn trả thù không?”
Lâm Ngọc Linh sôi máu: “Được chứ?”
Chu Hoàng Anh nhìn Trần Tuấn Anh bằng ánh mắt sâu xa, hỏi: “Chơi không?”
Mà đối với Trân Tuấn Anh, đây là lần đầu tiên cậu ta thua một ván bài, lòng vô cùng rầu.
vô cùng tiếc, giờ nhận được lời mời của Chu Hoàng Anh, tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận.
“Tới đi!” Trần Tuấn Anh xắn ống tay áo lên, máu trong người đã bị kích thích đến sôi cả rồi.
Nhất định là do vừa nấy cậu ta bị Chu Hoàng Anh dọa nên trạng thái mới không tốt, vì vậy mới dẫn đến sai lầm. Giờ nhất định cậu ta phải lấy về một ván!
Ừm, đúng.
Vi vậy, lại một tiếng sau…
“Thủ trưởng, đại ca! Cầu anh… Anh tha em đi, em không muốn chơi tiếp nữa! Em xin lỗi chị dâu còn không đủ sao? Từ nay trở đi, chị ấy chính là chị đại của em, tổ tông của em, em sẽ nghe chị ấy vô điều kiện, tha em một đường sống được không anh?”
Chỉ thấy Trần Tuấn Anh tay trần nằm bò ra mặt đất, trên mặt trên người đều dán đầy giấy, đang ôm đùi Chu Hoàng Anh cầu xin tha thứ.
Nào thấy được cái dáng vẻ phách lối trước.
đó nữa!
Móa, còn không nhượng bộ, chắc quần lót của cậu ta cũng bị dán đầy giấy luôn quá Lâm Ngọc Linh đứng một bên cũng cảm thán không thôi, cô vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc kia nữa. Không ngờ trình độ đánh bài của Chu Hoàng Anh lại đỉnh đến vậy, khi nãy cứ như bật hack vậy, không chút nương tay.
Kết quả tạo ra một Trần Tuấn Anh mất hết tất cả.
Chu Hoàng Anh thật sự đã giúp cô xả một hơi nha!
Dù thấy Trần Tuấn Anh cũng khá đáng thương, nhưng mà Lâm Ngọc Linh vẫn thấy vô cùng sảng khoái. Trước đó cậu ta nghiền ép mình như vậy, quả là yêu nghiệt vẫn nên cần thần đến thu phục mới được!
Chu Hoàng Anh chẳng phí bao nhiêu sức vuốt lá bài trong tay, hỏi Lâm Ngọc Linh: “Em chơi nữa không?”
Nhìn bộ dáng tội nghiệp chỉ thiếu nước quỳ gối với Lâm Ngọc Linh của ai đó, cô quyết định rộng lượng tha cho cậu ta một đường sống: “Được rồi, nhìn cậu ấy có vẻ đáng thương, đã lấy lại đủ ván, cũng không cần chơi tiếp: Chu Hoàng Anh lập tức tùy tiện ném xấp bài lên bàn, cất giọng lạnh lùng mang theo uy hiếp: “Sau này, chớ tùy tiện bắt nạt người của tôi Ý bảo vệ vợ vô cùng rõ ràng.
Lòng Lâm Ngọc Linh cũng như được ngâm trong suối ấm vì lời Chu Hoàng Anh, mắt dần sẫm màu.
Trần Tuấn Anh nào dám nữa!
Quay qua Lâm Ngọc Linh, cậu ta cảm động hít mũi, rơi nước mắt nói: “Chị dâu uy vũ, chị dâu anh minh, từ nay em sẽ là fan trung thành của chị, đừng ai hòng cướp với em”
Lâm Ngọc Linh khẽ cười, tất cả không vui giờ đều đã tan: “Được rồi, cậu mau đứng lên đi, nếu người ngoài bắt gặp bộ dáng này của cậu hắn lại khiến Hoàng Anh mất thể diện nữa!”
“A, vâng!”
Ngay lúc Trần Tuấn Anh lồm cồm bò dậy, một người giúp việc vội vã chạy đến một góc nhỏ.