Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 829




Tiêu Thành Đạt không nói gì.

Sau khi liếc nhìn người phục vụ một cái thật sâu, anh ta quay người rời đi.

Khẩu súng lục được giấu quanh thắt lưng, anh ta bước đi gần như im lặng. Nhiều năm tập luyện cùng với tấm thảm khiến anh ta càng im lặng hơn. Ở trong góc, phòng giải trí lớn với một cánh cửa mở là mục tiêu lần này.

Tiêu Thành Đạt nhìn sâu hơn một chút và khẽ nép sang một bên Không ai nhìn thấy anh ta.

Ở đây có quá nhiều vệ sĩ và bồi bàn cùng với nhiều cô gái khác nhau và âm nhạc ồn ào bao trùm khắp mọi ngóc ngách ở đây.

“Thành Đạt”

Ngay khi anh ta định làm gì đó, một người đã giữ anh ta lại.

Tiêu Thành Đạt quay đầu mờ nhạt nhìn Trần Thịnh đứng ở nơi đó cười với anh ta “Đừng lo lắng, anh đã đợi hơn mười năm, đợi thêm năm phút đồng hồ cũng không có chuyện gì đâu”

“Anh chuẩn bị bao nhiêu người?”

“Năm người một người trong số các anh là đủ để đối phó với những người này rồi. Chúng ta chủ yếu đối phó với người đó và anh Từ. Cậu chủ chúng ta rất có hứng thú với hai người này: “Tôi chỉ cần nhìn thấy thi thể cuối cùng, tôi không quan tâm nó là vì cái gì”

“Cậu chủ của chúng tôi đã đi thu dọn sạch sẽ những người còn lại. Các anh có thể đi xem sự tình ở đây đi. Đây là địa chỉ” Trần Thịnh đưa cho Tiêu Thành Đạt một cái, nháy mắt trái nhìn rồi gật đầu. Có nghĩ là đây là thứ có lợi với anh ta. Tiêu Thành Đạt im lặng.

Nếu người giúp đỡ hôm nay là Trần Tuấn Anh hoặc tương tự thì anh ta cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hôm nạy lại là người của Mạc Lương.

Thành và Chu Hoàng Anh, bọn họ sẽ không giúp gì mà không tự nói trước, trừ khi có điều gì đó không thể nói ra, có một số lý do cho việc di chuyển mà họ không thể nói.



Và anh ta không biết đó là gì. Bời vì hai năm trước đây ư?

“Là bởi vì hai năm trước?”

“Đúng. Nhưng không không cần lo lắng, cô ấy có tay chân đắc lực rồi”

“Họ bắt cóc Lâm Ngọc Linh và Vũ Hồng Hoàng để làm gì?”

“Quân khu phía Bắc thuộc về nhà họ Chu, bọn họ đương nhiên tưởng rằng nhà họ Mạc sẽ nhường chức vị nhưng không ngờ cậu chủ lại nhường vị trí cho Trần Thịnh. Vốn dĩ cậu chủ và trưởng bối có ý tứ không bận tâm nhưng họ muốn để cho Trần Thịnh ổn định trước nên mới cử người điều tra xem cái nào thích hợp hơn… “

Tiêu Thành Đạt không có thắc mắc gì về cách làm này.

Nhà Càn và nhà họ Từ ngày nay chỉ có thể dùng cách này để mua lòng người, nếu đổi về quá khứ thì không cần làm thêm những hành động này.

“và “Cuối cùng đương nhiên bổ nhiệm Trần Thịnh, cục trưởng cũng phái người của quân khu phía Bắc tới.”

Hóa ra là một chuyện như vậy.

Với hai nhân vật Mạc Lương Thành và Chu Hoàng Anh, quả thực là có thể tham gia, anh ta đã thấy hai người này không hài lòng từ lâu, việc hai người này tham gia vào chuyện ấy cũng là dễ hiểu.

Tại thời điểm này.

Có một tiếng nổ vang lên.

Tất cả các đèn đều phát nổ trong tích tắc.

Trần Thịnh và Tiêu Thành Đạt đều đang hiểu ngầm và ngừng nói, âm thầm lén vào vị trí của họ để lấy đà.



Chỉ là một ít vệ sĩ cấp ba, đối với Tiêu Thành Đạt không có chênh lệch nhiều lắm. Bọn họ nhanh chóng ngã xuống, Trần Thịnh ra tay cũng rất nhanh, sau khi xử lý sạch sẽ liền đưa người đi lên.

Tiêu Thành Đạt dừng súng, sau khi rời quán bar, anh ta đi về phía địa chỉ trên mảnh giấy nhỏ mà Trần Thịnh đưa cho.

Ba mươi phút sau “Thật sự rất chán”

Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh đang đứng ở cửa, cô dựa vào vai anh và nhìn lên những vì sao trên bầu trời.

“Cái này còn chưa đủ sao?”

“Em không bị thương hay gì cả. Thật là nhàm chán. Em đã bị thương ít nhất hai năm trước.

Nhân tiện anh Chu, anh có nhớ những gì anh đã nói với tôi hai năm trước không?” Lâm Ngọc Linh vờ ra vẻ hờn dỗi nói.

Chu Hoàng Anh nhìn cô và lắc đầu: “Không, anh đã nói quá nhiều.”

“Khi anh đưa em ra khỏi biển, anh đã nói rằng điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của anh là đẩy em về phía Tiêu Thành Đạt. Nếu không có anh ấy em có thể đã chết nhiều lần.”

Anh bật cười: “Có ôm hận không?”

“Không phải em muốn nói là kỳ thực anh cũng rất hâm mộ thầy của em đúng không? Tại sao lần nào gặp nhau cũng cãi nhau?”

“Đó là cách thể hiện cảm tình và thông cảm”

Một giọng nam lạnh lùng cất lên.