Ông Xã Là Chiến Thần
Cô ấy đưa bộ đồ ngủ cho hắn và bảo hẳn đi tắm. Bộ đồ ngủ là một chiếc áo khoác Totoro xám và một chiếc mũ nhỏ. Cô ấy tìm thấy một bộ đồ lót màu trắng tương đối mới .Cô ấy cũng tìm thấy.
một bộ đồ ngủ khá rộng rãi. Mặc dù đây đều là của cô ấy nhưng An Mạch vẫn có thể mặc chúng.
“Quần áo của cô lớn như vậy?”
Thịnh Lan đang xem TV ngẩng đầu lên liếc nhìn, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn xem hẳn mặc bộ đồ Totoro trông như thế nào nhưng ánh nhìn lại dán vào cơ thể kia, cả người sững sờ nhìn hẳn.
Trông thật dễ thương. Mặc bộ quần áo tông màu xám trên người che đi khí chất lạnh lùng lãnh đạm của hắn, khuôn ngực trắng nõn lộ ra cơ ngực săn chắc, hắn không mặc chiếc quần mà cô tìm.
Hắn đội chiếc mũ Totoro màu xám nhìn và cô cười.
Thịnh Lan nuốt nước bọt, bộ dáng cậu chủ thật đúng là mong đợi.
“Không, tôi mua nhầm. Tôi đã xem thêm một cái X nên tôi mua XXXL” Thịnh Lan đáp nhanh với đôi má ửng đỏ.
An Mạch thích thú đi tới gần rồi ngồi xuống, dùng ngón tay thon dài nâng cảm cô ấy lên.
Trong chốc lát, đối mặt với đôi môi đỏ mọng ấy, hẳn cảm thấy trong lòng có một trận ngứa ngáy lan tràn.
Cuối cùng, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi ấy, chậm rãi nếm thử hương vị của cô ấy, vị ngọt nhạt của món tráng miệng xen lẫn vị đảng của sô cô la giống như tâm trạng của hắn lúc này.
“Anh ..” Thịnh Lan lẩm bẩm nói.
An Mạch buông ra, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô ấy dịu đi: “Còn bao lâu nữa mới tốt nghiệp?”
“Cuối năm nay tốt nghiệp” Cô ấy đáp.
“Tốt nghiệp xong thì chuyến qua sống cùng Tôi.
“Cái gì?” Thịnh Lan ngạc nhiên nói “Chưa sẵn sàng?”
Thịnh Lan do dự một lúc rồi lắc cùng cũng thu hết can đảm và nói: “Tô không có loại cảm giác đó đối với tôi nên anh không cần phải quá ép buộc mình”
“Cho nên? Cô muốn ở cùng Dã Long phải không? Tôi là bàn đạp cho cô?” An Mạch đột nhiên lạnh giọng, nở nụ cười khiến cô ấy rợn cả người Cô ấy mở to mắt không tin: “Sao anh có thể nói tôi như vậy? Tôi thừa nhận rằng mình thích Dã Long nhưng điều tôi thích là nhân vật anh ta chứ không phải con người ấy”
“Thích nhân vật ấy? Vậy còn tôi thì sao?”
“Tôi…..
An Mạch biết mình không nên quá gay gắt với ở người trước mặt, rốt cuộc chính là vì hẳn muốn giải nghệ, trong quá trình đó, cô ấy yêu hết người này tới người khác, đây cũng là điều bình thường đối với một cô gái ở độ tuổi này.
Nhưng không hiểu sao vào lúc này hắn chỉ muốn nghe Thịnh Lan nói rằng cô ấy yêu hẳn cho dù là những lời ngọt ngào lừa dối.
Thịnh Lan suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu không nói gì ‘Sau một khoảng thời gian dài. Cô ấy nói “Không phải anh không thích tôi sao? Tại sao lại muốn tôi ở bên cạnh?”
“Bởi vì cô là người thích hợp”
“Nhưng tôi cho rằng chúng ta không thích hợp. Nếu để nói về thích hợp, tôi nghĩ cũng nên như Cấm Linh, vậy thì mới xứng với anh”
An Mạch vừa giận vừa buồn cười.
Hắn tức giận là bởi vì hẳn đã cho cô ấy tư cách theo đuổi rồi mà cô còn từ chối. Còn điều buồn cười là cô ấy nói Cẩm Linh là người có thế sát cánh bên hẳn. Đúng là vừa ngớ ngẩn vừa dễ thương.
Ngay lúc hai người đang bế tắc, điện thoại di động của Thịnh Lan đột nhiên vang lên, cô ấy cúi người cầm điện thoại di động trên bàn lên.
“Hả? Dã Long? Tại sao anh ta lại gọi cho tôi?”
Cô ấy sững sờ khi nhìn thấy ID người gọi.