Ông Xã Là Chiến Thần
Anh ta đến đây để gây sự hay sao chứ?
Ngọc Linh duỗi tay kéo Chu Hoàng Anh về phía sau: “Anh Nghiêm, thực lực của anh trai anh, ở đây không ai là không rõ cả. Tuy nhiên, đôi khi một cộng một không chỉ bằng hai mà còn có thể là một bội số lớn hơn rất nhiều. Chỉ vì chút chuyện này mà không vui, hình như cũng không được hay cho lắm”
Cảm giác này có thể diễn tả thế nào nhỉ?
Được vợ bảo vệ, rõ ràng rất tốt. Thời điểm này, Chu Hoàng Anh có một linh cảm đặc biệt mạnh mẽ với những trường hợp tương tự.
Nhìn thấy Ngọc Linh dáng vẻ nữ tướng anh hùng, anh cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Quý Nghiêm không ngờ Ngọc Linh lại lập tức đối đáp một cách mia mai như vậy, bất ngờ mất đi khí thế, bất đắc dĩ nhận thua: “Thủ trưởng Hoàng.
Anh, hai chúng ta chỉ đang nói đùa vài câu thôi, thực không nên khiến vợ anh phiền lòng”
“Dù sao bây giờ tôi cũng là một kẻ bám váy vợ, dựa dẫm cô ấy một chút không sao cả”
Hai anh em nhà họ Quý nhất thời sửng sốt, sau đó bật cười, không ngừng vỗ tay: “Câu này thật hay, tôi không thế phản đối được rồi. Này em trai, nói như vậy, không phải anh cũng đang dựa dẫm vào em hay sao?”
“Anh không nên nói nữa. Tuy cơ thể anh phát triển rất tốt nhưng đầu óc anh quá đơn giản, tốt nhất không nên nói gì cả”
“Này, anh cho em thế diện, giữ chút mặt mũi nào cho anh à “Anh còn không nghĩ, thực sự nếu không có em thì anh có thế có ngày hôm nay không?”
y mà em không “Ai chà, nếu không có anh, thì em có thể sống đến hôm nay hay không? Là ai đã cứu em ra khỏi sóng biển cuộn trào? Em đã quên hết lòng tốt của anh, còn phản lại nó nữa ư?”
Ngọc Linh gần như chết lặng. Đây có phải là một cách nói chuyện khôn ngoan hay không?
Nhìn thấy hai anh em họ ồn ào tranh cãi nhưng cũng hết sức vui vẻ, Chu Hoàng Anh lặng lẽ kéo Ngọc Linh rời khỏi.
Mới vừa đi vài bước, họ liền gặp An Mạch cùng người giúp việc tên Anh Đức của anh ta.
Chu Hoàng Anh lịch sự mời rượu: “Đã lâu không gặp”
“Đúng vậy, lâu không gặp anh rồ “An Mạch nhận lấy ly rượu, uống hết trong một hơi: “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn anh!”
An Mạch không nói nhiều, mà cũng không biết nên nói cái gì trong lúc này, sau khi tạm biệt liền dẫn theo Anh Đức tới khu bàn VIP.
Chu Hoàng Anh dẫn Ngọc Linh tới phòng nghỉ, trên đường đi gặp rất nhiều người, có người quen, có người chưa từng gặp mặt.
Ngọc Linh gặp khó khăn trong việc nhớ tên của tất cả bọn họ.
Đáng tiếc là, mãi tới khi bước đến phòng nghỉ, cô vẫn không nhìn thấy người mà cô mong đợi sẽ gặp trong trí tưởng tượng của mình.
Không biết lý do tại sao. Chỉ là cô rất mong chờ sự xuất hiện của người đó.
Hôm nay là ngày trọng đại của cô. Cô thực sự mong anh sẽ có mặt.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Chu Hoàng Anh dẫn cô tới ngồi trước gương trang điểm và đứng sau lưng cô.
“À … Anh có nói với Mạc Vinh Thành không?”
“Tại sao em lại nghĩ đến anh ta?” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Chu Hoàng Anh Ngọc Linh cười lắc đầu: “Em muốn gặp chị Hồng Hoàng, em nghe chị ấy nói rằng họ đang ở cùng nhau”
Lời nói dối này thực sự khiến cô không vui với chính mình.
Cô rõ ràng muốn nhìn thấy gia đình của mình hôm nay, cho dù chỉ một người cũng được. Ngọc Huy cũng được, Mạc Vinh Thành cũng được, cô thực sự hy vong có gia đình bên cạnh mình lúc này. Chu Hoàng Anh dịu dàng vuốt tóc cô, không nói một lời, yêu cầu nhân viên tổ chức lễ cưới tới giúp cô thay quần áo.
Ngọc Linh bước vào phòng thay đồ, cởi bỏ bộ váy đơn giản ban đầu, mặc lên chiếc váy cưới mà cô đã thử từ lâu.
Từng lớp váy xinh đẹp buông xuống dọc theo chân cô, chiếc áo ống đơn giản tôn lên làn da trắng của cô, khiến ai trông thấy cũng không khỏi ngưỡng mộ, Hoa tai, vòng cổ và những viên kim cương lấp lánh khiến cô nhức mắt.
Ngọc Linh khế đưa tay dụi mắt, một làn nước mắt mỏng từ lúc nào đã giăng đầy đôi mi cong vút.
“Cô Ngọc Linh, cô thật xinh đẹp” Người nhân viên đang mặc quần áo cho cô thốt lên: “Tôi đã tổ chức đám cưới nhiều năm như vậy, cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy”.
“Cảm ơn cô” Cô cười, nhưng mắt đỏ hoe.
Tấm rèm trong phòng thay đồ vừa hay được kéo ra.
Chu Hoàng Anh đã thay một bộ đồ chú rể màu trắng, tai đeo khuyên, mái tóc được vuốt keo gọn gàng, đút tay vào túi quần. Anh đứng trước cửa, cơ thể dường như hoàn toàn thả lỏng, chỉ có ánh mắt là dán chặt vào Lâm Ngọc Linh. Thời điểm tấm rèm được kéo lên, đáy mắt anh dường như có một tia sáng tuyệt đẹp vừa lướt qua.
Cô là vợ của anh, ngày thường đã vô cùng xinh đẹp, hôm nay lại càng thêm kiều diễm.
“Anh cũng đã đợi giây phút này rất lâu, có lẽ còn lâu hơn thời gian em phải đợi” Đôi mắt Chu Hoàng Anh dường như rực cháy, giọng nói của anh cũng trầm xuống, nghe có chút nghẹn ngào.
Giống như một chiếc đĩa hát cũ, tuy đã trải qua thời gian nhưng vẫn không kém hấp dẫn, thậm chí còn có phần thanh lịch hơn.