Ông Xã Là Chiến Thần
An Mạch gật đầu một cách cứng rằn và máy móc.
hà, Dã Long, nếu anh theo dõi tôi thế này, liệu có ảnh hưởng gì không? Tổng cộng anh chỉ theo dõi có mười người mà thôi.” Thịnh Lan nhìn thấy Facebook của cô cũng được Dã Long Thiên Linh theo dõi, trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi.
Dã Long sửng sốt, trong giọng nói có chút hối : “Cô cho rằng sẽ mang lại phiền phức sao?”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ sợ sẽ khiến fan của anh không hài lòng. Bây giờ rất nhiều fan nữ quan tâm đến những vấn đề này”
“Chuyện cá nhân của tôi vốn không phải thứ họ nên để ý, muốn quản thì lại càng quá đáng rồi Hơn nữa tôi cũng không phải kiểu người thích mấy thứ như vậy”
Nếu Dã Long đã nói như vậy, Thịnh Lan cũng không muốn để tâm đến chuyện này quá nhiều nữa.
Bởi vì cô ấy thường xuyên xem các video Dã Long nên cô và anh có rất nhiều chủ đề để nói về các trò chơi. Sự xuất hiện của An Mạch và Ngọc.
Linh tại đây dường như trở nên thừa thãi. Ngọc Linh thì không sao, chỉ cần thỉnh thoảng nói vài câu là được. Phần lớn thời gian cô dành để thảo luận với Chu Hoàng Anh về các món đồ gia dụng cần mua, cảm giác không thoải mái trong lòng do những thông tin mà Leo mang tới cũng dần không còn An Mạch thì khác.
Anh không những không chơi những tựa game mà họ nói tới, hơn nữa những loại máy chơi game cầm tay đó anh cũng hiếm khi chạm vào, chính xác thì gần như anh không có nhiều thời gian để chơi game. Chúng lại cũng không phải các game được live stream nhiều.
Điều này khiến anh thực sự cảm thấy lạc lõng.
Sau khoảng mười phút, bên người có tiếng gõ cửa Cửa mở ra, bước vào là một cô gái trang điếm đậm nét, khuôn mặt được điểm phấn rất dày, trên người có mùi nước hoa rất nồng. Cô mỉm cười nói: “Dã Long, Quan Thịnh, Gia Bảo, xin chào mọi người, tôi là Cẩm Linh”
Giọng nói của cô nghe như tiếng suối reo, nhẹ nhàng ôn nhu, vừa nghe liền biết là một người rất quan tâm đến hình ảnh cá nhân.
Nhưng ngay khi Dã Long nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong mắt anh liền hiện lên chút ngượng ngùng, có vẻ cũng không thực sự thoải mái khi thấy cô như vậy. Ngoại trừ câu “Cẩm Linh,hôm nay trông em lạ đấy”, anh không nói gì thêm.
‘Sau khi An Mạch chào hỏi cô vài câu, cũng không nói gì thêm.
Bầu không khí liền trở nên có chút kỳ quái.
“Mọi người sao bỗng nhiên yên lặng vậy?” Dã Long cười cười, cố gắng nói sang chuyện khác: “Rốt cuộc thì hôm nay tất cả những người tôi muốn gặp cũng đều ở đây, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi”
“Xin lỗi, tôi không thể tham gia được. Tôi đã có hẹn trước rồi” Ngọc Linh lịch sự nói. “Hôm nay đành phụ ý tốt của anh vậy”
Là .. thủ trưởng Chu Hoàng Anh, người mới từ chức phải không?”
Ngọc Linh gật đầu.
Dã Long cũng vừa gật gù vừa nói: “Vậy thì cô đương nhiên phải về ăn cơm cùng anh ấy rồi Mặt Ngọc Linh bất giác đỏ bừng, có cảm giác như đang muốn chạy trốn. Cô cũng không giải thích gì thêm, rời khỏi phòng riêng với câu “Hẹn mọi người hôm khác”
“Thịnh Lan, vậy tôi sẽ đưa cô trở về nhé.” Dã Long quay sang phía Thịnh Lan, đề nghị.
“Được rồi, cám ơn anh” Cô vừa nói vừa xấu hổ cúi đầu, không nhìn thấy khuôn mặt dường như đã chùng xuống của An Mạch ‘Sau đó cả hai người cùng nhau rời đi Cẩm Linh vốn tưởng rằng An Mạch sẽ đưa cô về, nhưng thật không ngờ, anh cứ vậy đứng dậy mà rời đi không nói một lời, đừng nói tới việc đưa cô về.
“Anh ta rốt cuộc là người thế nào chứ? Một chút lịch sự cũng không có ư?” Cẩm Linh xuống tới xe, than thở với những người bạn của mình: “Anh ta hoàn toàn không phải một quý ông!”
“Được rồi, cứ nhìn cách quản lý tập đoàn bên cạnh bị đuổi ra ngoài là hiểu mà. Những tên nhà giàu như vậy cũng không bận tâm đến chúng ta đâu”
“Biết là vậy, nhưng mặc dù Quan Thịnh có tiền, kiêu ngạo coi như mọi người đều phải phục tùng hắn, nhưng chỉ có mấy kẻ thích nịnh bợ mới xun xoe bên cạnh hắn ta mà thôi”
“Cẩm Linh, đừng quan tâm quá nhiều. Về sau.
không để tâm đến người như thế là được”
Nhưng dù sao anh cũng thuộc gia đình giàu có, Cẩm Linh tự hỏi không biết hôm nay anh có chút ấn tượng nào với cô hay không. Biết đâu, cô lại có cơ hội gả vào một gia đình giàu có cũng nên Bên trong một chiếc xe khác.
Thịnh Lan đang nắm chặt điện thoại, đôi tai đỏ bừng.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Dã Long nhân lúc dừng đèn đỏ, quay nghiêng nhìn cô.
“À, có chút chuyện muốn hỏi anh. Tôi muốn giúp anh một chút, nghe nói anh đang cần một họa sĩ. Tôi muốn nộp hồ sơ, có điều không biết có thể được chọn hay không”
“Vậy cô cứ thử nộp đơn đi, tôi sẽ nghiêm túc xem xét”
“Những thứ này đều do anh duyệt ư2”
“Đúng vậy”
“Trước đây tôi chưa bao giờ được chọn.
Nhưng tôi cảm thấy tranh của tôi thực sự đều đẹp hơn những bức mà anh đã chọn” Cô khế lẩm bẩm.