Ông Xã Là Chiến Thần
“Ha ha”
Một tiếng vang rất nhỏ truyền vào tai Lâm Ngọc Linh, trong cơn hoảng loạn, cô quay đầu lại theo bản năng.
Liền nhìn thấy con dao găm đang ghim trên cánh tay của người đàn ông Máu từ vết thương chảy ra, đồng tử Lâm Ngọc Linh co rút lại, cô không nhịn được nằm chặt ông tay áo anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt.
“Muốn chết sao?”
Ánh mắt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo, đôi chân dài dưới quần quân phục đột nhiên nhấc lên, tưởng như đá nhẹ, nhưng lại khiến đối phương trực tiếp bay xa bảy tám mét, ngã xuống đất như chó chết, hôn mê bất tỉnh.
“Sợ sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, chỉ thấy cô nhìn chăm chăm vết thương đang chảy máu của anh. Anh không khỏi nhíu mày, ánh mắt lạnh băng cao ngạo như vua.
“Anh…”
Lâm Ngọc Linh ngơ ngác liếc nhìn anh, khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia, cô không khỏi co rúm lại, ánh mắt lóe lên.
Thực sự là anh, cô không nhìn lầm Chu Hoàng An.
Tại sao anh lại ở đây?
Câu hỏi cô muốn hỏi khi đến miệng lại thay đối: “Anh có sao không? Vết thương có đau không? Chúng ta đi bệnh viện đi”
Giọng điệu của cô rõ ràng mang theo kích động. Nói xong câu cuối cùng, cô đã đứng thẳng người muốn kéo Chu Hoàng Anh rời khỏi đây.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”
Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ, trước khi Lâm Ngọc Linh muốn nói gì đó, anh đã cởi áo khoác quân đội của mình ra đưa nó cho cô: “Mặc vào.”
Lâm Ngọc Linh ngẩn ra, lúc đó mới nhớ ra quần áo của mình xộc xệch như thế nào. Mặt cô đỏ bừng lên, cố gắng khống chế nhịp tim đang rối loạn.
“Cảm ơn”
Sau khi cảm ơn bằng một giọng như muỗi kêu, cô nhanh chóng nhận lấy áo khoác rồi khoác lên người.
“Đi theo tôi”
Chu Hoàng Anh đi đến bên cạnh chiếc xe quân sự, mở cửa ngồi lên, thuận tiện gọi điện thoại cho Trần Tuấn Anh bảo anh ta đến xử lý một chút.
“Đi đâu vậy?”
Lâm Ngọc Linh ngồi trên ghế bên cạnh ghế lái, cúi đầu nghịch ngón tay. Không gian trong xe nhỏ hẹp làm cho cô có chút hít thở không không.
Chu Hoàng Anh không trả lời, không nói lời nào khởi động xe.
Hai lông mày nhỏ của Lâm Ngọc Linh nhíu thành một đường thẳng, nhiều lần cô muốn nói điều gì đó lại thôi, đều bị ánh mắt không có nhiệt độ của anh đánh bại.
Bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại trước.
một ngôi biệt thự, cửa sắt chạm trổ rộng mở, những người giúp việc mặc đồng phục đứng thành hai hàng cung kính cúi đầu.
“Ông chủ, chào mừng trở lại”
“Xuống xe”
Chân dài Chu Hoàng Anh bước xuống, đồng thời từ miệng phun ra hai từ giọng điệu mệnh lệnh. Nhưng thay vì nghe theo, Lâm Ngọc Linh lại bất an vặn vẹo thân thể khiến anh khó hiểu nhìn thoáng qua.
“Hử?”
“Không tiện lẳm, hay là thôi đi” Lâm Ngọc Linh siết chặt chiếc áo đang khoác trên người, ngập ngừng từ chối.
Đôi lông mày kiếm của Chu Hoàng Anh cau lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua, chỉ thấy cô đang co mình lại như một quả bóng, hai tròng mắt nhíu lại.
Giây tiếp theo, anh làm một động tác khiến Lâm Ngọc Linh ngẩn người.
Anh rướn người về phía trước, trực tiếp ôm cô từ chỗ ngồi lên, trong tiếng hét của cô mặt không biểu cảm đi nhanh về phía trước, bước vào biệt thự bị màn đêm che khuất.
Dưới cái nhìn chăm chú có chút khác thường của những người giúp việc, Chu Hoàng Anh ôm người phụ nữ nhỏ bé đang run rẩy trong lòng đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.
‘Vừa đặt cô lên giường, người phụ nữ nhỏ bé đang run rẩy lập tức giống như một con thú nhỏ thoát khỏi lồng, vội vàng lui đến đầu giường, nhìn anh với thái độ cảnh giác.
“Sợ sao?”
Chu Hoàng Anh từ trên cao nhìn cô, đôi mắt lạnh như băng di chuyển lên khuôn mặt cô, giống như một vị vua đang tuần tra lãnh thổ của mình: “Tôi nghĩ lá gan của cô rất lớn”
Nếu không làm sao dám để anh leo cây?
Lời này quá thẳng thừng rồi.
Lâm Ngọc Linh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của anh, đôi mi cụp xuống hơi run rẩy.