Ông Xã Là Chiến Thần
Khi An Mạch nghe thấy điều này, anh liền nói: “Công ty của các anh cũng đang tham gia vào lĩnh vực công nghệ điện tỬ ư2”
“Ừm … đúng vậy” Người kia có chút sững sờ: “Anh là?
“Tôi là chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Hoàng Hải, anh cứ gọi tôi là An Mạch”
“Thì ra là anh An Mạch đã ghé thăm. Chúng tôi, chúng tôi thực sự không biết. Tôi là Vương Vũ Chung, anh có thể gọi tôi là lão Chung” Vương Vũ Chung lập tức đưa danh thiếp của mình: “Nếu anh có hứng thú với dự án của chúng tôi, hãy liên lạc với tôi nhé!”
An Mạch gật đầu: “Lần này các anh cứ thảo luận về công nghệ trình chiếu 3D này với Gia Bảo, tôi sẽ xem xét lại rồi quyết định sau”
Vừa nghe những lời này, Vương Vũ Chung liền gật đầu lia lịa. Đây chính là một khách hàng lớn An Mạch trực tiếp đến tham dự lễ trao giải này, đương nhiên anh liền vô cùng mừng rố: “Tôi sế đi chuẩn bị ngay lập tức”
Ngọc Linh cũng đứng dậy: “Anh định đầu tư thật “Tháng này tôi còn chưa tiêu tiền”
“Bỏ đi, tôi biết là sẽ như thế này mà” Ngọc Linh xua tay rồi đi theo Vương Vũ Chung.
Sau khi nhìn hai người họ đi xa, An Mạch lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, sau đó bí ẩn thêm dòng chữ “Đoán xem hôm nay tôi và Gia Bảo sẽ trông như thế nào. Ngay sau đó, không chỉ bởi vì sự kiện ngày hôm nay mà còn vì mức độ nổi tiếng của cá hai người, nội dung này lập tức trở thành tiêu điểm tìm kiếm trên google.
Chờ đợi và chờ đợi, Thịnh Lan vẫn không hề gửi tới bất kỳ thông tin gì. An Mạch trầm tư suy nghĩ, không lẽ cô gái nhỏ này thực sự sẽ bỏ cuộc ư?
Trước khi anh nghĩ được câu trả lời, điện thoại có thông báo tin nhắn.
“Cậu chủ, hôm nay anh đích thân tới tham dự lễ trao giải sao?” Là một tin nhản thoại từ Thịnh Lan.
“Đúng vậy” Anh đáp.
“Anh có thể xin chữ ký giùm em được không?
Anh ấy tên là Dã Long Thiên Linh, cũng là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới chơi game, cũng đóng vai trò là một MC”
Dã Long Thiên Linh ư? Cái tên này An Mạch đã từng nghe qua.
Anh ta cũng là một nhân vật có tiếng trên cùng một nền tảng với anh và Ngọc Linh. Lần này xếp hạng tổng hợp, anh ta rất xứng đáng với vị trí thứ hai, vượt qua cả An Mạch, chỉ xếp sau Ngọc Linh. Vì vẻ ngoài điển trai và giọng hát hay, anh trở nên rất nổi tiếng với các cô gái trẻ, và quan trọng hơn, nghe nói tính cách anh ta vô cùng hiền lành, hòa nhã.
An Mạch liền nheo nheo mắt, nói ngắn gọn: “Biết rồi!”
“Cảm ơn anh, cậu chị thường lệ, vui vẻ dễ thương.
Anh cất điện thoại di động đi, lười xem những tin nhắn khác. Một lúc sau, tiếng báo tin nhắn lại vang lên, anh nhíu mày mở zalo.
“Anh muốn em cảm ơn thế nào, em đều có thể làm được”
“Anh không muốn gì cả.”
“Ồ, vậy ư? Nếu thế, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Lúc nào anh có thế đưa chữ ký cho em?”
“Nếu anh tiện, hôm nay luôn được không? Em sẽ đợi anh và Gia Bảo ở cửa khách sạn. Nếu có thể, em cũng muốn được gặp Dã Long Thiên Linh một lần “Có thể!”
“Cảm ơn anh lần nữa!”
Cô vừa nói xong, liền không nói thêm gì nữa.
An Mạt nhìn chăm chăm màn hình điện thoại một hồi mới đứng dậy, lát sau liền thấy một người mà anh có quen biết từ trước: “Thanh Lam, ai là Dã Long Thiên Linh? Tôi muốn gặp anh ta”
“Thật trùng hợp. Hôm nay Dã Long Thiên Linh cũng nói với tôi rằng anh ấy có một người hâm mộ muốn xin chữ ký của anh”
“Hay lắm!”
Đó thực sự là một sự trùng hợp. Anh ấy cũng có một fan muốn xin chữ ký của anh.
Dưới sự hướng dẫn của Thanh Lam, An Mạch đã tới khu B nơi Dã Long Thiên Linh đang ngồi, cách sân khấu không xa lắm.
“Dã Long, đây chính là Quan Thịnh mà anh muốn gặp. Mau lại đây!”
Lời vừa dút, có thể nghe thấy mấy tiếng hét nhỏ, xung quanh có chút náo nhiệt.
Từ đám người, một người đàn ông lịch lãm và nam tính, đeo kính bước ra. Anh ta lễ phép đưa tay ra, khi cười, hai bên má có lúm đồng tiền: “Xin chào, tôi là Dã Long Thiên Linh, anh có thể gọi tôi thế nào cũng được. Dã Long hay Thiên Linh tôi đều thích cả”
“Chào anh, tôi là Quan Thịnh!” An Mạch bắt †ay anh ta một cái rồi thu tay lại Dã Long Thiên Linh cũng không để tâm tới điều này. Anh lấy trong túi ra một tờ giấy nhắn rồi nói: “Anh có thể ký tên cho tôi được không? Tôi có một người bạn có quan hệ khá tốt…”
Không đợi anh nói hết, An Mạch đã cầm lấy bút và giấy nhản, ký lên hai chữ “Quan Thịnh” sau đó nói: “Tôi cũng có chuyện muốn phiền anh”
“Không thành vấn đề.” Dã Long Thiên Linh lấy lại tờ giấy, lễ phép mỉm cười đáp lại Có điều, dáng vẻ này của An Mạch thực sự khiến Dã Long không được thoải mái cho lắm.
Kiểu xã giao này, thực tế khiến anh cảm thấy có chút thù địch, không phải thực tâm.